“Đây là phiếu hai trăm cân gạo. Con gái lớn của chị là của tôi.”
Trong căn phòng khách được bài trí tầm trung, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang đặt lễ cưới cho Hầu Mạn Dung.
Hầu Mạn Dung, người được miêu tả là hốc hác, ngồi đối diện với người đàn ông, giữa một chiếc bàn ăn, bà xấu hổ cụp mắt xuống, nhìn phiếu cơm trên bàn, im lặng mím đôi môi khô khốc.
Trong phòng khách không bật đèn, hiện tại năng lượng rất eo hẹp, chỉ cần trong nhà vẫn còn tầm nhìn là có thể không cần bật đèn.
Trong ánh sáng lờ mờ, người đưa phiếu gạo nhìn thấy Hầu Mạn Dung im lặng, hắn duỗi bàn tay to lớn ra, cúi xuống, đặt lòng bàn tay lên phiếu gạo, ngước mắt lên nhìn với ánh mắt có chút kiêu hãnh và bất cần nói:
"Chị cũng biết hiện tại đã là ngày tận thế, những vật liệu này rất hiếm thấy, hai trăm cân gạo, tôi ở bên ngoài có thể mua bảy tám nữ nhân, bởi vì thể diện con gái lớn của chị nên tôi mới cho nhiều như vậy."
Hắn ta dường như tin chắc rằng đối với gia đình nghèo này, hai trăm kg phiếu gạo là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại.
Hầu Mạn Dung, nhìn cũng trạc tuổi người đàn ông này, đôi môi nứt nẻ khẽ run lên, bà thì thầm như muốn nhấn mạnh:
“Con gái lớn của tôi mới 18 tuổi và vẫn đang đi học”.
Đánh giá từ biểu hiện của Hầu Mạn Dung xem ra vẫn không sẵn lòng.
"Cô ấy không còn trẻ nữa. Nếu cô con gái nhỏ của chị không phải mập quá thì sao có người mua con gái lớn."
Người đàn ông nói, trong mắt có chút mỉa mai, hai cô con gái của Kiều gia, một người 18 tuổi, nhìn giống thiên tiên, thật sự được mọi người yêu quý, còn người kia mới 16 tuổi nhưng nhìn giống hệt như một con heo nái, vừa béo vừa xấu.
Hai người này nếu không nói là chị em thì sẽ không có ai tin.
Hầu Mạn Dung im lặng hồi lâu, hàng mi thưa thớt run lên mấy cái, khó nhọc nói:
“Ba Ca, để tôi suy nghĩ lại một chút, cha của đứa bé đi làm nhiệm vụ còn chưa trở về thật khó xử lý.”
Người đàn ông tên Ba Ca trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, vỗ vỗ phiếu gạo trên bàn.
"Chị dâu, hôm nay em vừa tới cửa với lễ vật vì Kiều ca. Chị cũng biết hoàn cảnh bên ngoài bây giờ như thế nào. Cuộc sống của ai cũng khó khăn. Đôi khi, chị cũng không nên quá thờ ơ với hiện tại."
Những lời này được nói ra có phần mạnh mẽ và mang theo vẻ uy hϊếp, khiến Hầu Mạn Dung nhướng mày.
(Edit: Y Lan Như Mộng)
Có lẽ người tên Ba Ca này đã ép buộc bà ta quá mạnh, khuôn mặt gầy gò của Hầu Mạn Dung trong ánh sáng mờ ảo trông đặc biệt buồn bã, bà ta hạ giọng, vẻ mặt có chút hưng phấn nói:
"Anh gọi tôi là chị dâu, cũng gọi chồng tôi là anh..."
Bọn họ đều cùng tuổi, cùng thế hệ với nhau, nhưng bây giờ lại trơ tráo đến nói muốn cưới con gái lớn của bà ta, Hầu Mạn Dung trong lòng tức giận, nhưng vì người đàn ông trước mặt thực sự không thể xúc phạm.
Vì vậy bà ta nói một cách che đậy, không dám nói quá rõ ràng, sợ vi phạm chút phép lịch sự cuối cùng, mà Ba Ca này sẽ làm gì đó với ba mẹ con trong khi Kiều Bằng Phi đi vắng.
Trên mặt Ba Ca hiện lên vẻ hung dữ, hắn ngồi đó, lặng lẽ nhìn Hầu Mạn Dung, sau đó lại cười lạnh, hắn vừa định nói thì có tiếng chìa khóa mở cửa.
Giọng Kiều Lăng Hương vang lên ngoài khe cửa,
"Mẹ, con về rồi."
Đây là cô con gái thứ hai cực kỳ mập mạp của Kiều Gia, Kiều Lăng Hương.
Nghe tiếng Kiều Lăng Hương trở về, Hầu Mạn Dung chỉ tìm cớ mắng Ba Ca:
"Muốn cưới thì cứ cưới con gái thứ hai của tôi đi. Dù sao cũng không có ai muốn, vậy tối nay tôi sẽ đưa nó đến."
Vì chắc chắn Ba Ca sẽ không đồng ý nên Hầu Mạn Dung cố tình dùng lời nói như vậy để quanh co, không phải Hầu Mạn Dung không nể mặt Ba Ca, hắn muốn cưới con gái của bà, Hầu Mạn Dung cũng bằng lòng nhưng lấy vợ thì lấy Kiều Lăng Hương.
Cửa đã mở, ở thế giới này Kiều Lăng Hương vẫn trở thành một quả bóng tròn.
Nghe được lời mẹ nói ở phòng khách, cô sửng sốt đứng ngoài cửa, phân vân không biết có nên vào hay không.
Có vẻ như người lớn đang nói về điều gì đó rất quan trọng nên cô ấy không muốn đi lên để gây ấn tượng với sự hiện diện của mình.
Nhưng Kiều Lăng Hương lại không biết, đối với một người to lớn như vậy, dù không muốn, dù không nói gì vẫn có khí thế mạnh mẽ.
Trong phòng khách, Ba Ca giận dữ cười lớn, không thèm nhìn con heo mập ngoài cửa, đứng dậy nói:
"Không cần dùng lời nói quanh co như vậy, tôi có hứng thú với con gái lớn của chị, Kiều tỷ, cho chị ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau tôi sẽ tới đón ngươi."
Nói xong, Ba Ca nhặt phiếu gạo trên bàn, xoay người bước ra khỏi cửa.
Vẫn đứng ngoài cửa, Kiều Lăng Hương mặc chiếc áo len chui đầu cỡ 5Xl màu tím, mái tóc ngắn ngang tai vài lọn xoăn tự nhiên, nhìn thấy Ba Ca đi ra, cô vội vàng cúi đầu, để lộ chiếc cằm ba tầng.
Ba Ca liếc nhìn Kiều Lăng Hương với vẻ chán ghét, đột nhiên dừng lại, cúi đầu hỏi:
“Tôi hỏi, cô có ăn thức ăn cho heo không? Sao lại béo thế?”
Những lời đầy ác ý và mỉa mai, Kiều Lăng Hương đứng ngoài cửa đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng chán ghét, không tốt hỏi:
"Việc của anh à?"
"Chậc chậc, ngươi xấu xí, lại thích làm loạn."
Ba Ca lắc đầu với cô, hắn muốn tát con heo nái, lại nghĩ hôm nay muốn cưới con gái lớn của Kiều gia, đánh con gái thứ hai của Kiều gia trước khi gả đi sẽ không tốt.
Hắn ta chỉ cười khẩy, huýt sáo rồi đi thẳng ra cầu thang an toàn mà không nói một lời.
Nguồn cung cấp năng lượng hiện nay rất eo hẹp, tất cả thang máy cao tầng trong thành phố đều đã dừng hoạt động, mọi người đều phải leo cầu thang bất kể tầng nào.
Sau khi Ba Ca đi rồi, Kiều Lăng Hương tâm trạng chán nản bước vào nhà, cô đứng ở cửa nhìn căn phòng tối tăm, mẹ cô đang ngồi một mình bên bàn ăn trong phòng khách, há miệng ra nhưng lại vẫn còn rụt rè hét lên,
"Mẹ, con về rồi."
Sau đó cô hỏi:
"Người đó làm gì ở đây vậy? Mẹ?"
"Mày không nghe thấy à?"
Hầu Mạn Dung bỗng hét lên, đập bàn đứng dậy, đỏ hoe mắt nhìn Kiều Lăng Hương:
"Có nhất thiết phải nói hai lần không? Tưởng tao không nghe thấy mày về sao? Sao mày phiền phức thế? Mày không thấy người lớn đang gặp rắc rối sao? Tao chưa từng thấy ai ngu ngốc như mày. Mày có phải muốn làm tao tức giận đúng không? Mày không thể giống như chị mày, làm tao bớt giận được sao?..."
Một lúc sau, Hầu Mạn Dung dùng Kiều Lăng Hương làm bao đấm cảm xúc, đánh Kiều Lăng Hương vừa trở về nhà.
Kiều Lăng Hương mập mạp kinh ngạc đứng ở nơi đó, cô nói cái gì, hay là hỏi cái gì không nên hỏi, hay là làm cái gì không nên làm?
Tại sao mẹ cô lại mắng khi cô rõ ràng không làm gì cả?
Kiều Lăng Hương nhìn mẹ mình như sư tử cái giận dữ, mở miệng thành thật nói:
"Con chỉ hỏi thôi mà mẹ, nếu mẹ không muốn nói thì mẹ không cần phải trả lời con."