Tôi Bắt Quỷ Bằng Kèn Sona

Chương 3

Vợ chồng Thẩm gia có tổng cộng ba người con.

Ngoài hai người con ruột là Thẩm Chi và Thẩm Tông Húc, họ còn nhận nuôi một người con trai lớn tên là Thẩm Thời Lễ.

Thẩm Thời Lễ lớn hơn Thẩm Chi những tám tuổi, cũng không có nhiều thời gian ở bên nhau nên quan hệ giữa hai người giống họ hàng hơn là anh em một nhà.

Tiếc là, Thẩm Thời Lễ vừa trở thành cảnh sát chẳng bao lâu, vào mùa đông năm ngoái, anh đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.

Lần này Thẩm Chi trở về cũng là vì chuyện của Thẩm Thời Lễ.

Đêm đầu tiên sau khi trở về Thẩm gia, vợ chồng Thẩm gia vẫn đang đi công tác, ở nhà chỉ có ba đứa trẻ.

Thẩm Minh Châu cảm thấy bồn chồn không yên, vừa về đến nhà thì vội vàng lên phòng.

“Cô chủ Minh Châu và cậu chủ ở nhà gọi tôi là dì Trương, nếu cô chủ Thẩm Chi muốn ăn hay cần gì thì cứ nói với tôi.”

Trên mặt dì Trương bảo mẫu viết: “Phải phục vụ thêm một đứa nữa, phiền chết được”, lại còn “Vì tiền lương, phải nhịn thôi” nên Thẩm Chi cũng không làm phiền dì. Sau khi hỏi phòng của mình, cô lên phòng xếp hành lý, tắm rửa rồi đi ngủ.

Cô cũng không vội đi tìm Thẩm Minh Châu hỏi chuyện chiếc đồng hồ, bởi vì cô biết, kiểu gì tối nay Thẩm Minh Châu cũng sẽ chủ động trả chiếc đồng hồ đó cho cô thôi.

Quả nhiên, đến hai giờ sáng, một tiếng thét chói tai vang lên từ phòng của Thẩm Minh Châu.

Thẩm Chi đẩy cửa phòng Thẩm Minh Châu thì thấy con ma nữ đang thò nửa người từ trong gương ra, hung hăng trừng mắt nhìn về phía cô.

Thẩm Chi lấy hồ điệp đao* trong túi ra, xoay cán và lưỡi đao, cô cầm một đầu ném lên, lưỡi dao sắc bén trong tay cô như nở hoa.

Trông giống xoay bút nhưng thật chất là khác hoàn toàn, vì chỉ cần sơ ý một giây là mất một ngón tay như chơi.

Một người một ma nhìn nhau chằm chằm, Thẩm Chi nhìn ma nữ tóc dài đang bò ra nửa chừng, cô mỉm cười với nó:

“Ngoan đi, ta có chuyện cần nói với người ở trên giường. Mi đợi một chút, lát nữa ta sẽ cạo đầu mi sau.”

Ma nữ tóc dài: … Đợi một chút? Cạo cái gì cơ?

Đêm nay, Thẩm Minh Châu khó ngủ vì cái mặt quỷ trên cửa xe và chuyện cái đồng hồ cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí cô ta. Đang mơ mơ màng màng, cô ta chợt nhìn thấy một cái đầu ma nữ nhếch nhác từ trong gương chui ra, cô ta sợ đến mức suýt ngất tại chỗ.

Thấy Thẩm Chi vào, cô ta vừa mừng vừa sợ, khóc lóc thảm thiết:

“Chị Chi Chi, nhỏ giờ chị sống ở đạo quan đúng không… Chị mau vẽ bùa niệm chú đuổi con quỷ đó đi đi…”

Thẩm Chi còn chưa kịp nói thì con ma nữ nửa người trong gương kia đã nổi giận.

Gì thế, ta đây bỏ công phí sức đi hù dọa hai ngươi mà hai ngươi dám ở đó mỗi người một câu, hàn huyên tâm sự hả?

Ma nữ ác hướng gan biên sinh*, suy nghĩ một lúc rồi quyết định bóp hồng mềm trước, nó lập tức lao về phía Thẩm Minh Châu ở trên giường.

(*Thành ngữ: Khi cơn giận đến đỉnh điểm thì chuyện gì cũng dám làm)

Thẩm Minh Châu vốn yếu bóng vía, thấy ma nữ đầu tóc rối bù đang lao về phía mình, cô ta hoảng loạn trợn mắt, bất tỉnh ngay tức khắc…

“Thấy em cầm ngọc chiêu hồn, chị cứ tưởng là em không sợ chứ?”

Tim Thẩm Minh Châu đập loạn xạ, mở mắt ra, cô ta thấy khuôn mặt máu me của ma nữ to đùng trước mặt mình.

Có điều, nó đã bị Thẩm Chí túm tóc lại rồi, một tấc cũng không tiến lên được.

“Huhuhu ngọc chiêu hồn là cái quái gì…” Thẩm Minh Châu hoàn toàn hoảng loạn, khóc la inh ỏi: “.... Em em em không biết…”

Thẩm Chi nắm lấy cổ tay cô ta, nở nụ cười ôn nhu xen lẫn chút mỉa mai:

“Đó giờ chị chưa thấy ai dám lấy ngọc chiêu hồn xâu thành chuỗi làm vòng đeo tay như em đấy.”

“... Huhuhu... Ai… ai mà biết nó là ngọc chiêu hồn đâu…”

Thẩm Minh Châu vừa khóc vừa mắng, giật chiếc vòng tay ném ra xa.

“... Bà đây bỏ ba nghìn tệ ra mua đó huhuhu… Không đúng… nhóm bạn thân của em cũng mua mà, nhưng họ có bị gì đâu…”

“Nhiều khi mấy chị em plastic của em cũng gặp chút vấn đề đó… Nhưng mà chị không quan tâm đến chuyện này.”

Thẩm Chi quấn tóc của ma nữ quanh cổ tay để nó không thể lặng lẽ chuồn đi được.

Nghỉ một chút, cô nhìn Thẩm Minh Châu vẫn đang sợ hãi, chậm rãi nói:

“Chị biết em có thành kiến với chị, nhưng dù em quan tâm đến tiền của bố mẹ chị hay chuyện gì đi nữa cũng chẳng liên quan tới chị.”

Suy cho cùng, Thẩm Minh Châu cũng chỉ là một cô bé năm nhất trung học, khi bị Thẩm Chi nói trúng tim đen, cô ta cảm giác như lòng tự trọng của mình bị chà đạp dưới chân, trông cô ta rất xấu hổ.

“Trả đồng hồ lại, chúng ta đường ai nấy đi. Chị cũng sẽ giúp em xử lý con ma này, sao hả?”

Thẩm Chi cũng chịu ảnh hưởng từ Thẩm Thời Lễ, rất có tinh thần đề cao chính nghĩa, nên cô xem việc bắt ma là trách nhiệm của mình.

Nhưng tinh thần đề cao chính nghĩa này hoàn toàn dựa vào tâm trạng của cô, chỉ cần không vui, cô có thể sẽ biến thành đại ma vương thích gì làm nấy trong nháy mắt.