Lương Chúc: Ý Trung Nhân

Chương 3

Lâm Quân nhìn vào mặt hắn và nói: “Ta đến học viện đương nhiên là để học. Thế gian coi con đường của Khổng Tử và Mạnh Tử là con đường đúng đắn, Khổng Phu Tử từng nói, học tập không có phân cấp bậc, bất cứ ai muốn học đều có thể được dạy. Ta đến đây thì có gì sai sao?” Cô dừng lại, nhìn vào mặt hắn nói nghiêm túc: “Lẽ nào huynh sẽ tiết lộ danh tính của ta để ta phải rời khỏi học viện.”

“Sao ta dám? Trở về ngươi bảo cha ngươi đi cáo trạng, bồ câu đưa thư của Mã thái thú sẽ truyền đến đây ngay.” Mã Văn Tài khinh thường nói. “Việc của ngươi không liên quan gì đến ta, ta không quan tâm, tốt nhất ngươi đừng đến làm phiền ta!” Hắn nói xong không thèm nhìn cô một cái liền cùng thư đồng đi vào học viện, Lâm Quân nhếch môi, bảo A Thất lấy hành lý rồi theo cô vào học viện.

Trên đường đến học viện, cô nhớ lại quá khứ, cô và Mã Văn Tài quen nhau từ nhỏ ở Hàng Châu, nhà họ Lâm là một trong những gia đình thương gia hàng đầu, nhà họ Lâm khi đã ngoài ba mươi có một cô con gái, vì vậy họ đương nhiên coi đó là báu vật. Mã đại nhân là thái thú ở Hàng Châu, đương nhiên không thể tránh khỏi tiệc chiêu đãi, chào hỏi trong những ngày lễ tết. Trong nhà họ không có đứa trẻ nào tầm tuổi cô, ở nhà buồn chán cô thường đến nhà họ Mã chơi với hắn, cha của hai nhà cũng vui mừng đồng ý. Hắn luôn có dáng vẻ ngập đầy tâm sự giống hệt như người lớn. Có những lúc cô mang mấy món đồ chơi cha cô tặng ra chơi cùng, hắn cười như một đứa trẻ. Có lẽ hắn không phải là một người bạn tốt nhưng cũng không phải là người xấu. Có lẽ những khoảnh khắc như vậy quá hiếm hoi và vô cùng quý giá nên điều cô còn nhớ chính là nụ cười hạnh phúc và đôi lông mày cong cong của hắn.

Nhưng mọi chuyện đột nhiên thay đổi sau khi Mã Văn Tài thua cuộc thi bắn cung trước con trai của cấp dưới cha hắn... Cô đến gặp hắn nhưng hắn chỉ cho người hầu đáp lại rằng hắn sẽ chăm chỉ luyện võ và cảm ơn cô sau cánh cửa đóng kín. Sau nhiều lần bị từ chối, trái tim cô dần nhạt phai và cô không còn chủ động đi tìm hắn nữa.

Sau này, cô nghe tin mẹ hắn đã qua đời, cô biết hắn yêu mẹ mình nhất trên đời, cô nghĩ chắc hẳn hắn rất đau buồn nên kéo tay áo của cha cô để ông đưa cô đến tế bái mẹ hắn. Khi bước vào nhà tang lễ, chỉ thấy hắn mặc thường phục quỳ trước quan tài, khóc nức nở, quỳ lạy quan tài của mẹ hắn, gập đầu liên tục nói: “Mẹ ơi! Đừng bỏ đi! Con sẽ ngoan ngoãn và học võ thật tốt. Mẹ! Mẹ đừng đi mà!”