Trần Sâm bước ra khỏi quán cà phê, ánh mắt lộ ra một tia u ám. Chút tiền vừa rồi bỏ ra không làm anh thấy tiếc, có điều cách cô gái vừa rồi chơi cờ như thể đang rào trước đón sau, cố tình để anh rơi vào bẫy lại khiến lòng tự tôn của anh bị giẫm đạp. Trước giờ anh không thích hơn thua, nhưng thua là không chịu, cô quả thực đã thành công khiến anh nảy sinh hứng thú.
Chiếc xe rolls royce đậu bên vệ đường khiến những người đi qua không khỏi ngoái đầu lại nhìn thêm vài lần, không chỉ vì chiếc xe quá mức sang trọng mà còn vì người đàn ông đứng bên chiếc xe. Kiểu tóc rẽ ngôi rũ nhẹ xuống trán, cặp mắt phượng sâu thẳm, từng đường nét trên mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người cao gầy càng làm tôn lên khí chất lạnh lùng cao ngạo của anh.
Không thể không nói đây ắt hẳn là dáng vẻ mà các nữ sinh đại học cực kỳ yêu thích, một Ngưu Ma Vương mang khuôn mặt Hồng Hài nhi bên ngoài nhiều tiền bên trong ấm áp. Có mấy nữ sinh đi ngang qua chỗ anh đứng đều đỏ mặt ngại ngùng cúi đầu bước thật nhanh, tuy rất muốn lại gần xin số điện thoại nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám như mất sổ gạo của Trần Sâm, ai nấy đều muốn né thật xa.
Anh ngồi trong xe hút một điếu thuốc, khi tàn thuốc gần cháy hết, anh mới mệt mỏi rút điện thoại gọi cho thư kí:
“Ngày mai tôi có buổi hội thảo với các sinh viên trường y nên sẽ không đến công ty.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn mười năm kể từ ngày Trần Sâm tiếp quản công ty anh mới không đến công ty một hôm. Một người yêu việc hơn mạng như anh mà nay lại vì một buổi hội thảo mà bỏ lỡ mấy hợp đồng vài tỷ? Thật khiến người khác tò mò.
Tuy nhiên làm việc cho Trần Sâm đã lâu, thư ký Triệu đã hiểu được một đạo lý: cấp trên nói gì cứ làm cái đó, không cần hỏi nhiều. Vậy nên anh ta chỉ dạ vâng rồi thôi.
Ngay lúc thư ký Triệu sắp cúp máy, Trần Sâm lại vứt điếu thuốc đang cháy dở đi, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy từng chữ:
“Tìm hiểu cho tôi thông tin của Lâm Tuyết, một nữ sinh trường y.”
Dù là một người chuyên nghiệp nhưng vừa nghe đến yêu cầu này của Trần Sâm, thư ký Triệu cũng phải “hả” một tiếng, trời ơi cuối cùng sếp cũng có hứng thú với phụ nữ rồi à?!
Thấy thư ký Triệu còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác, Trần Sâm hơi mất kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Tôi nói cậu tìm hiểu cho tôi về một nữ sinh tên Lâm Tuyết học trường y. Chút việc nhỏ nhoi này không làm khó cậu chứ?”
Biết Trần Sâm đang dần mất kiên nhẫn, thư ký Triệu lập tức đáp: “Dạ không khó ạ, anh yên tâm, chỉ trong một ngày toàn bộ thông tin của Lâm Tuyết sẽ được gửi vào laptop của anh.”
Màn đêm dần buông xuống phủ lên thành phố xa hoa.
Trần Sâm mệt mỏi ngửa đầu lên ghế mặc cho điện thoại trong túi reo không ngừng. Không cần xem cũng biết mẹ anh lại phát điên muốn anh về nhà rồi. Một người vốn cao ngạo khó gần như Trần Sâm hiếm khi thở dài nặng nề, suốt mười hai năm qua mẹ anh luôn dùng thái độ thù địch đối xử với anh, hình như bà chưa từng hỏi anh có mệt không…
Trong một nhà trọ tồi tàn cũ kỹ, Lâm Tuyết ngồi đọc giáo trình trước ánh đèn mờ, cô biết để đến gần Trần Sâm chỉ với vài ba nước cờ vẫn chưa đủ, anh là một doanh nhân thành đạt, phụ nữ vây quanh anh nhiều không đếm xuể, nếu cô chỉ dựa vào nhan sắc thì vẫn chưa đủ thu hút anh.
Là người chịu khổ mà lớn lên, Lâm Tuyết hiểu rõ muốn bước chân vào xã hội thượng lưu chỉ với chút nhan sắc là chưa đủ mà còn phải có tri thức cùng với bản lĩnh thực thụ. Muốn câu được con cá lớn như Trần Sâm thì mồi câu phải đủ hấp dẫn.
Lời tác giả: hihi ban đầu tính bỏ truyện nhưng tự dưng lại hào hứng muốn viết lại🥲😹😹😹