Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 3: Dạo phố, mua sắm

Cuối cùng, Tần Nhạc Văn vẫn có thể dùng năng lực để chứng minh vai trò của bản thân.

Vốn dĩ Tần Nhạc Văn được Tần Nguyên nhớ tới lúc đang thu dọn phòng, lúc này hắn mới có cơ hội ở bên cạnh Bệ hạ, nên rất tự nhiên mà vận dụng kĩ năng của bản thân, chưa tới nữa tiếng thì phòng khách đã được dọn dẹp lại gọn gàng.

Mọi vật dụng trong phòng khách đều được đặt đúng chỗ, điều này khiến người đang mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế là Tần Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí trong quá trình dọn dẹp, Tần Nhạc Văn cũng học được cách sử dụng các thiết bị gia dụng hiện đại từ Tần Nguyên.

“Quả nhiên, Nhạc Văn của trẫm rất thông minh, sau này có ngươi bầu bạn bên cạnh, nhất định trẫm sẽ rất thoải mái.”

Tần Nguyên ngượng ngùng sờ mũi, vài phút trước cậu còn muốn Nhạc Văn rời đi, tìm kiếm cuộc sống mới, nhưng hiện tại cậu lại không đành lòng để Nhạc Văn đi, đúng thật là đã được hầu hạ quá lâu khiến cậu ngày càng lười nhác.

“Hầu hạ Bệ hạ là việc mà dù là trải qua bao nhiêu kiếp sống thần đều nguyện ý làm, chỉ cần Bệ hạ không đuổi thần đi là được rồi~”

Lúc này, Tần Nhạc Văn đang cười rất tươi, trong lòng hắn cũng tràn đầy hạnh phúc, cho dù là phải hầu hạ người khác, hắn vẫn rất vui vẻ.

Tần Nhạc Văn cảm thấy có thể ở bên cạnh Bệ hạ là điều may mắn nhất với hắn.

Bị lóe mắt trước vẻ đẹp của người trước mặt, Tần Nguyên ngơ ngác nhìn Nhạc Văn, nghĩ thầm nhan sắc của Nhạc Văn khi còn trẻ thật sự rất bắt mắt và xinh đẹp.

“Không, Nhạc Văn mới là người quan tâm và hiểu rõ trẫm nhất. Làm sao trẫm có thể đuổi ngươi đi được?”

Trong lúc Tần Nhạc Văn dọn dẹp lại phòng khách, Tần Nguyên cũng đang nghĩ tới một vấn đề, tại sao Nhạc Văn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẻ là do cậu nhớ đến Nhạc Văn?

Mấy phút trước, cậu muốn Nhạc Văn rời đi, trải nghiệm xã hội mới, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như có chút đột ngột, không biết trong tình trạng bây giờ, nếu thiếu cậu, Nhạc Văn có thể sống tốt hay không?

Tần Nguyên nghĩ cậu có chút quá đáng.

Cậu đứng dậy, đi vào phòng ngủ, mở khóa ngăn kéo lấy ví rồi lấy một tấm thẻ ra.

Tần Nhạc Văn đứng bên ngoài, không dám hành động vì chưa có sự cho phép của Bệ hạ.

“Nhạc Văn, đây là thẻ ngân hàng, trong đó chắc là có khoảng 9 vạn 3, sau này sẽ giao cho ngươi quản lý.”

Nhìn tấm thẻ, Tần Nhạc Văn cũng biết đây là tài sản riêng của Bệ hạ, lập tức mỉm cười nhận tấm thẻ.

“Đa tạ Bệ hạ. Thần chắc chắn sẽ quản lý thật tốt.”

Trong lúc dọn dẹp phòng, Tần Nhạc Văn cũng phát hiện, bây giờ Bệ hạ đã không còn như lúc trước nữa, vạn dặm giang sơn của Bệ hạ cũng đã là hoàng lương giấc mộng, căn nhà nhỏ này chắc là nơi ở hiện tại của Bệ hạ, Bệ hạ thật sự phải chịu thiệt thòi, còn tài sản riêng của người…

Hơn chín vạn…có vẻ cũng không nhiều lắm.

“Được, đương nhiên trẫm tin ngươi rồi. Lát nữa, trẫm đưa ngươi đi ăn tối, nhân tiện mua thêm một chiếc điện thoại di động, ngươi nhất định sẽ rất thích.”

Tần Nguyên gật đầu, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Nhạc Văn, thở dài trong lòng, hơn chín vạn có thể để cậu sống được khoảng một năm, giờ lại có thêm Tần Nhạc Văn, có lẽ sẽ không đủ.

Nhớ đến chuyện Tần Nhạc Văn đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn không có giấy tờ chứng minh, Tần Nguyên cảm thấy sẽ rất tốn kém.

“Chỉ cần Bệ hạ ban cho thần, thần đều thích.”

Tần Nhạc Văn cầm tấm thẻ rất vui vẻ, trong ánh mắt như có xuân sắc, xinh đẹp hấp dẫn, từ khi hầu hạ Bệ hạ, hắn đã biết được Bệ hạ rất quan tâm đến thuộc hạ của mình. Hắn có rất nhiều đồ vật được ngự tứ*.

Một lần nữa bị sắc đẹp đánh bại, Tần Nguyên cảm thấy rất tuyệt vọng.

Vốn dĩ, cậu định kêu Nhạc Văn gọi cậu là anh trai, nhưng nhớ đến tính tình của Nhạc Văn, sẽ không dám làm chuyện *khi quân phạm thượng như vậy, nên đành thôi.

Trước khi ra ngoài, Tần Nhạc Văn cũng sắp xếp lại căn phòng tương lai mà hắn sẽ ở, chính là phòng khách của căn nhà này, khi Tần Nhạc Văn ra khỏi phòng tắm, đôi mắt phượng xinh đẹp ửng đỏ như con thỏ nhỏ.

“Nhạc Văn?”

Thấy hắn lại khóc, Tần Nguyên đang định hỏi thì Tần Nhạc Văn đã quỳ xuống trước mặt Tần Nguyên, nắm lấy quần áo của cậu.

“Bệ hạ, thần thật sự vui mừng, không ngờ Bệ hạ lại có thần thông như vậy, thần có thể sống cùng Bệ hạ đến hết đời, trong lòng đã ngàn vạn lần cảm tạ người rồi. Bây giờ thân thể không hoàn chỉnh của thần cũng trở lại bình thường. Bệ hạ, thần thật sự không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với người như thế nào….”

Hắn quỳ ở đó, ngẩng đầu khóc, nhưng vẫn có thể thấy được nét vui mừng trên khuôn mặt, ngay cả đôi tay đang nắm quần áo của Tần Nguyên cũng run lên.

???

Tần Nguyên sửng sờ, đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, không ngờ cậu đưa Nhạc Văn đến đây có thể làm được chuyện tốt như vậy, nên lập tức bật cười.

Đưa tay ra kéo Tần Nhạc Văn dậy.

“Đây không phải là chuyện rất tốt sao? Tại sao lại khóc? Bây giờ thân thể của ngươi tráng kiện thì sẽ càng thêm khỏe mạnh. Đừng khóc nữa, khăn tay mẫu đơn cũng ướt đẫm nước mắt rồi kìa.”

Nắm tay Bệ hạ đứng lên, Tần Nhạc Văn cảm thấy mình đã quá kiêu ngạo trước mặt Bệ hạ, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, hắn cũng biết rõ hắn là một nam nhân, không nên tùy tiện khóc lóc, nhưng hắn không thể kiểm soát được.

“Bệ hạ, thần sẽ ngừng khóc. Sau này thần sẽ không bao giờ khóc nữa.”

Nghe lời hứa hẹn của hắn khiến Tần Nguyên nhớ đến Tần Nhạc Văn khi về già yêu thích *thương xuân bi thu, có chuyện gì không như ý là lại rơi nước mắt, loại tình trạng này, dùng y học của hiện đại để giải thích, chắc có thể được gọi là - chứng mất kiểm soát nước mắt?

Nếu không phải thường xuyên không kiểm soát được nước mắt của bản thân thì một Thái giám như Tần Nhạc Văn cũng không cần phải lúc nào cũng mang khăn tay theo bên người.

Vui mừng qua đi, Tần Nguyên dẫn Tần Nhạc Văn ra ngoài.

Hai người đều không thay quần áo, Tần Nguyên vẫn mặc một bộ cổ phục màu đỏ và đeo túi ngọc, mặc dù nhiệt độ bên ngoài vẫn nóng hầm hập nhưng cậu cũng không cảm thấy nóng.

Tần Nhạc Văn mặc trường bào màu xanh nước biển, giống như Tần Nguyên, thắt lưng được thêu bằng chỉ bạc, bên trái đeo một ngọc bội hình thỏ màu đen, bên phải đeo một túi thơm màu bạc thêu hình hoa cỏ, dưới chân mang giày màu đen khảm chỉ bạc nhìn rất nhã nhặn và sang trọng.

Rời khỏi chung cư, ngoại hình và trang phục của hai người thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, đặc biệt là khuôn mặt còn đẹp hơn cả minh tinh nữ của Tần Nhạc Văn, khiến tần suất quay đầu của mọi người tăng cao.

Một chiếc taxi dừng lại, Tần Nguyên lên xe, Tần Nhạc Văn cũng bắt chước Bệ hạ bước lên xe, không để ý đến cấp bậc, ngồi bên cạnh Tần Nguyên cảnh giác nhìn xung quanh.

Hiện tại Ám Vệ vẫn chưa đến thế giới này, nên hắn phải cảnh giác, bảo vệ an toàn cho Bệ hạ.

Ngồi trên taxi, Tần Nguyên có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Nhạc Văn, nhưng cậu cũng không nhắc nhở, ai cũng cần một tín ngưỡng để tiếp tục cuộc sống, Nhạc Văn đã hầu hạ cậu mấy chục năm, việc bảo vệ cậu đã là bản năng, có nói cũng vô ích.

Nhưng… có Nhạc Văn ở bên cạnh, cuộc sống hiện đại chắc cũng sẽ vui hơn một chút.

Người tài xế lái xe phía trước, thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu đang phản chiếu hai người ngồi ghế sau, thầm nghĩ, mấy thanh niên thời nay thực sự ngày càng xinh đẹp, bộ Hán phục mà họ đang mặc cũng thật tinh tế, cậu bé mặc bộ màu đỏ còn đẹp hơn cả cô bé bên cạnh…

Chỉ mới liếc nhìn một hai lần mà đã chạm phải ánh mắt của Tần Nhạc Văn thông qua gương chiếu hậu, Tần Nhạc Văn nheo mắt lại, cảnh giác nhìn người tài xế trước mặt, thỉnh thoảng lại nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, cảm giác có vài phần bình tĩnh, dù có chuyện gì cũng không sợ hãi.

Mười phút sau, xe dừng lại tại trung tâm thương mại lớn nhất Lâm thị, hai người xuống xe, lúc này Tần Nhạc Văn mới tiến sát, hạ giọng nói: “Bệ hạ, tốc độ của xe ngựa ở đây thật là nhanh, sau này thần sẽ mua thêm nhiều xe ngựa xa hoa cho Bệ hạ.”

“…”

Về vấn đề này, Tần Nguyên chỉ có thể gật đầu, đồng ý.

“Được.”

Cậu cũng không thể nói với Nhạc Văn rằng những chiếc siêu xe sang trọng trong thế giới này có giá hàng chục triệu được. 10 vạn của cậu cũng không đủ để mua một cái lốp xe!

Nhưng ý nghĩ này lập tức biến mất, hai người vừa xuống xe, xung quanh trung tâm thương mại có rất nhiều người, hơn nữa, hôm nay là thời gian vừa thi đại học xong, hiện tại có rất nhiều học sinh cấp ba vừa mới thi xong nên tụ tập đến đây chơi, nhìn thấy hai anh đẹp trai bước xuống khỏi xe taxi, tất cả đều quay đầu nhìn.

Thời đại ngày càng cởi mở, rất nhiều thanh niên nam nữ lặng lẽ nhìn hai người, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, bởi vì giới trẻ ngày nay muốn mặc gì ra đường cũng đều được, Hán phục, Lolita,..cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.

Phát giác được ánh mắt của những người xung quanh, Nhạc Văn càng thêm cảnh giác, lập tức bước vào trạng thái phòng vệ.

Tần Nguyên thấy dáng vẻ “mọi người xung quanh đều đang muốn sát hại Bệ hạ” của Nhạc Văn mà không nhịn được cười.

“Được rồi Nhạc Văn, họ không có ý định sát hại trẫm đâu.”

Vừa nói xong, Tần Nhạc Văn liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, mắt phượng hiện lên thắc mắc, vậy tại sao bọn họ đều nhìn về phía Bệ hạ?

Nhìn đôi mắt tựa như đang nói chuyện của Tần Nhạc Văn, Tần Nguyên nghiêm túc trả lời: “Đó là bởi vì họ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngươi và họ cũng đang nhìn ngươi.”

Tần Nguyên cố ý nói đùa, khiến tai Tần Nhạc Văn đỏ bừng, nhất thời im lặng, nhưng xung quanh ngày càng nhiều người lén lút nhìn về phía này, còn có người dùng điện thoại chụp ảnh.

Cuối cùng, hai người vội càng bước vào trung tâm thương mại, nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán điện thoại di động.

“Nhạc Văn có thể chọn cái mà ngươi thích.”

Giá của một chiếc điện thoại cao nhất cũng chỉ có một vạn, Tần Nguyên vẫn có thể chi trả được.

Tuy rằng đây là lần đầu Tần Nhạc Văn đến hiện đại, nhưng sau khi được Bệ hạ phổ biến về chữ số Ả Rập, hắn cũng có thể hiểu giá cả của những chiếc điện thoại này, cuối cùng hắn chọn một cái điện thoại màu hồng có giá bốn nghìn tệ.

Tần Nguyên lấy chứng minh thư ra, tạo một số điện thoại cho Tần Nhạc Văn, nhờ sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Tần Nhạc Văn đã học được cách sử dụng các chức năng của điện thoại.

Hai người mua xong, chưa kịp rời khỏi cửa hàng thì thấy hai cô gái mặc váy xếp ly cầm điện thoại thận trọng tiến tới.

“Anh trai nhỏ, chào hai người ~”

Cô gái có tóc hai bím cười nhiệt tình, nhướng mày, cô gái tóc dài bên cạnh ngượng ngùng ôm cánh tay bạn thân.

“Xin chào.”

Tần Nguyên cảm thấy Tần Nhạc Văn lại căng thẳng nên chủ động đáp lại lời chào, nhưng lời nói tiếp theo của đối phương lại khiến cậu có chút kinh ngạc.

Cậu nhìn thấy cô gái này đưa chiếc điện thoại ra, trong đó đang chiếu một đoạn video.

“Anh trai nhỏ, người đang được phỏng vấn trong video này có phải là anh không? Anh lên hotsearch rồi! Còn là đứng đầu nữa!”

*Ngự tứ: Vua cho, ban, tặng,..

*Khi quân phạm thượng: Tội khi quân, cũng được gọi là khi quân phạm thượng là một tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm của vua. Hiện nay, hành vi xúc phạm một nguyên thủ quốc gia (thông thường là tổng thống) cũng bị liệt vào tội khi quân.

Từ khi nền quân chủ chuyên chế cáo chung, tội danh khi quân không còn phổ biến nhưng những hành vi từng bị liệt là khi quân vẫn có thể bị truy tố dưới tội danh phản quốc.

*Thương xuân bi thu: có thể giải thích là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm đi.