Sau Khi Vượt Ngục Địa Phủ Ta Bạo Hồng

Chương 3

Nhược Mộc trốn trong chỗ tối kích động, suýt chút nữa lộ thân hình, vừa rồi, cô cảm nhận được hơi thở của dương gian, đã bao lâu rồi chứ! Thật là khiến quỷ hoài niệm!

Nhưng trận Quỷ Môn này giống như muốn nghỉ ngơi, sau khi dẫn một quỷ hồn đi không thể tiếp tục dùng luôn, vì thế Nhược Mộc và lão quỷ họ Triệu cùng nhau canh ở chỗ này, chờ rồi chờ, cuối cùng trận Quỷ Môn cũng khôi phục lại.

Quỷ hồn họ Triệu kích động mà chạy lên, nhưng còn hắn ta còn chưa kịp dừng lại trên đó một giây, một bàn tay vươn tới chân hắn ta, vô tình mà kéo hắn ta ra xuống dưới.

"A…”

Cùng với tiếng quỷ kêu thê lương của quỷ hồn họ Triệu, Nhược Mộc đứng lên trên đó, phủi phủi áo đen mỏng trên người, vui vẻ bước vào con đường thông đến dương gian.

Con đường này quả thật rất ngắn, chớp mắt một cái đã đến, Nhược Mộc cảm nhận cơn gió thuộc về dương gian đã lâu, so với trận gió ở núi hoang, gió này dịu dàng đến kỳ lạ, giống như có người khẽ vuốt nhẹ gò má cô. Cô chỉ cảm nhận được một lát thì bị mùi máu truyền đến theo cơn gió hấp dẫn, cô theo bản năng đi lên phía trước, nhưng đế giày lại dẫm phải một thứ mềm mại, thứ kia hơi run rẩy.

Nhược Mộc cúi đầu, ánh mắt đối diện với một người sắp chết, vẻ mặt người nó trắng bệch, yếu ớt nói: "Phiền cô dịch chân một chút…”

Tính cách của Nhược Mộc chiếm ba phần là không nói lý, rút chân khỏi tay của đối phương, mặt vô cảm nói: "Không biết đứng ở cửa chặn đường sao? Cô xem, tôi dẫm phải cô rồi.”

Người bị dẫm bị cô mắng cho một trận thế nhưng lại ngoan ngoãn nhận sai: "Thật xin lỗi…”

Cô ấy bị mất máu quá nhiều, mới té xỉu trước trận, không còn sức lực để bò dậy.

Nhược Mộc nghe người này xin lỗi, trong lòng hừ một tiếng, nghiêm túc đánh giá cái bánh bao mềm này, máu đỏ tươi trên cổ tay đặt ở trên cỏ, thấm ướt cả màu nâu của bùn đất. Trên mặt đất có một trận pháp vẽ bằng máu, trận pháp này có một ánh sáng màu hồng tà dị, trong đó có hai sợi tơ hồng kéo dài ra, một sợi ở trên người nằm ngã xuống đất, một sợi khác ở trên người cô!

Nhược Mộc híp đôi mắt lại, cuối cùng cô cũng biết vì sao vị "quỷ tài” kia có bản lĩnh lớn như vậy, trực tiếp đả thông con đường từ âm phủ đến dương gian, thì ra là mượn lực của hồn phách con người bên này, nhưng hồn phách của người bình thường không thể so với người tu đạo, khi tồn tại duy trì sinh mệnh, khi chết lại giữ nhập luân hồi, tiêu hao quá nhiều muốn quay lại rất khó khăn.

Người này, biết mình đang làm cái gì không?

Nhược Mộc nhìn cô gái có hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, trên mặt cô gái đã không còn tí máu nào, nhưng con ngươi đen láy lại sáng ngời như ánh trăng: "Cô là sứ giả nhân sinh tôi triệu hoán tới sao?”

Nhược Mộc: “???” Đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?

Cô gái thấy Nhược Mộc nghiêng đầu nhìn mình, thở hổn hển hai hơi lớn mới nói tiếp: "Tôi học được một trận pháp triệu hoán… Có thể triệu hồi ra một sứ, sứ giả, có thể giúp tôi thay đổi cuộc sống…”

"Cô bị lừa rồi.”

Ánh sáng trong mắt cô gái tối sầm đi, cô ấy miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhạt, lẩm bẩm: "Tôi đã nói mà… Chuyện tốt như vậy không thể rơi trên người tôi…”

Nhược Mộc cúi đầu nhìn sinh cơ của cô gái đang mất dần, để cho cô ấy có một cái chết rõ ràng: "Trận pháp này không triệu hoán ra sứ giả gì cả, có thể lại đây đều là quỷ của âm phủ, lập khế ước với trận pháp, cô chủ động nhường cơ thể của mình cho quỷ hồn.”

Ánh mắt cô gái mờ mịt trống rỗng: "Cũng tốt, hy, hy vọng cô đừng ghét bỏ thân thể của tôi.”

Nhược Mộc nói: "Cô mất máu quá nhiều, cơ thể sẽ lạnh rất nhanh, sau khi tôi tiến vào sẽ giống như một cỗ thi thể.”

Cô gái nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che đi một ít ánh sáng cuối cùng trong mắt: "Thật xin lỗi, tôi,... Tôi luôn làm mọi chuyện trở nên rối loạn…” Cô ấy cảm giác thân thể của mình như đang lơ lửng: “Tôi hy vọng kiếp sau mình sẽ không phải làm người, chỉ làm một cây cỏ, cỏ đều giống nhau, ai cũng sẽ không ghét bỏ ai.”

Nhược Mộc: "Vậy thì cô nghĩ sai rồi, cô chưa từng nghe nói cỏ dại và linh thảo khác nhau sao? Cỏ dại dùng để dẫm, linh thảo là để nâng niu.”

Cô gái khóc: “Tôi phải chết, cô còn tới bắt nạt tôi?”

Nhược Mộc ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt chỉ còn một chút hơi ấm của cô gái: "Tôi đây là đang nói cho cô, cô cảm thấy đời này không tốt, dễ dàng kết thúc sinh mệnh, cô cho rằng kiếp sau sẽ tốt hơn sao? Tưởng bở!”

Cô gái: “...” Cô triệu hoán cái ma quỷ gì vậy.

"Hơn nữa trạng thái này của cô, làm cỏ cũng khó khăn, hồn phách muốn tan biến.”

Cô gái thở dài một tiếng: "Như vậy cũng tốt…” Người không tốt, cỏ cũng như vậy, tan biến sạch sẽ, khá tốt.

Cô gái đang im lặng chờ đón cái chết, chợt nghe thấy âm thanh luôn làm cô ấy nghẹn lời hỏi: "Cô tên là gì?”