“Là cha ruột của nó đã đưa cho chúng tao một trăm đồng, rồi mang con trai của tao đi mất đấy!”
Nghe vậy, Nam Sênh sững sờ. Cô từng suy nghĩ rất nhiều về lý do mình lại trở thành con gái nhà họ Nam, cũng từng đoán rằng có thể họ cố tình tráo đổi con cái.
Xét cho cùng, loại chuyện này nhà họ Nam đã quá quen tay rồi.
Nhưng điều mà cô không ngờ tới chính là, cha ruột của cô lại tự tay đưa tiền để đổi lấy cô!
Chuyện này thật sự quá mức điên rồ, vượt quá cả nhận thức của Nam Sênh.
Dù đã sống qua một đời, nhưng trong khoảnh khắc này, cô vẫn không nói nên lời, không thể chấp nhận nổi.
“Chú rể đến rồi!”
Bên ngoài, tiếng gọi vui mừng và hân hoan của người mai mối vang lên.
Nam Sênh không chần chừ thêm nữa, lập tức từ bỏ ý định truy hỏi thêm. Nếu người ta đã không cần cô, thì cô cũng chẳng việc gì phải tốn công tìm hiểu làm gì.
Khi đã xác định rõ rằng bản thân không phải con ruột của nhà họ Nam, trong lòng Nam Sênh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Kiếp trước, cô sống trong đau khổ và oán giận, nhưng cũng chính vì sự oán giận ấy mà cô luôn muốn trút bỏ ra ngoài để lòng được thanh thản và đối diện với một cuộc sống mới.
Mối quan hệ huyết thống vốn luôn là một sợi dây trói buộc cô.
Kiếp trước, dù đã chuẩn bị xong thuốc độc nhưng cuối cùng cô vẫn không có đủ nhẫn tâm để ra tay với “gia đình ba người” hạnh phúc kia. Ngoài việc không thể tự xuống tay, phần lớn còn vì mối quan hệ máu mủ này.
Nếu kiếp này, cô lại vì vậy mà mềm lòng, vậy thì sự tái sinh này có còn ý nghĩa gì nữa?
Cô sẽ lại tức chết thêm một lần nữa mất thôi!
Bây giờ thì tốt rồi, biết mình không phải là con ruột của nhà họ Nam, khi báo thù cô sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Còn về cái gọi là “ân nuôi dưỡng”, kiếp trước cô đã báo đáp quá đủ rồi.
“Bà đem cái bát không này đưa cho Nam Đường đi, nói với cô ta rằng tôi đã uống hết cháo ngọt rồi.” Nam Sênh lạnh nhạt nói với Hà Kim Quế.
Chú rể đã đến, giờ Nam Đường có muốn giở trò gì đi nữa cũng không kịp nữa rồi. Đưa cái bát không này cho cô ta để cô ta thêm tức giận cũng là một chuyện hay.
“Được.” Hà Kim Quế đáp lời, cầm lấy cái bát không trong tay Nam Sênh rồi lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Dưới tác dụng của thuốc, bà ta đã quên bẵng những gì vừa xảy ra trước đó.
Nam Sênh thay bộ váy cưới, ngồi trên giường chờ Cố Văn Chân bước vào.
Ở sân bên cạnh, Nam Đường nghe thấy tiếng gọi chú rể đã đến, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Cô ta quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hà Kim Quế trở về với cái bát không trên tay và nói rằng cháo đã bị Nam Sênh uống hết.
Nam Đường cầm lấy cái bát, định đập xuống đất nhưng bị Tiền Phượng Tiên ngăn lại.
“Nam Đường, chuyện không thành thì thôi.”
Ban đầu, họ lựa chọn Hạ Hồng Chí cũng không phải vì anh ta không có điểm gì đáng để trông cậy.
“Nhà họ Hạ có hơi khó khăn một chút, nhưng ít ra Hạ Hồng Chí còn có tiền đồ để trông đợi.”
“Anh ta không phải đã hứa sẽ cố gắng thăng chức, nhanh chóng đón con sang theo quân sao?”
“Nhưng mẹ à, theo quân nào có dễ như vậy?” Nam Đường hạ giọng nói, “Hạ Hồng Chí bây giờ chỉ là một trung đội trưởng nhỏ bé, muốn theo quân ít nhất cũng phải là cán bộ cấp tiểu đoàn.”