Nữ Phụ Đối Chiếu Tổ Trong Niên Đại Văn Trọng Sinh

Chương 6

Nếu như Nam Sênh không bị những người thân thiết nhất phản bội, cô ấy đáng được đối xử tử tế…

Vậy thì, một ngày nào đó, Nam Sênh cũng sẽ trở thành một người phụ nữ giống như những người mà cô từng ngưỡng mộ – tốt nghiệp thuận lợi, tìm được một công việc tử tế và sống một cuộc đời mới hạnh phúc.

Nhưng tất cả đã bị hủy hoại.

Lúc cô mang theo niềm vui mở cửa phòng làm việc của Hạ Hồng Chí, phản ứng đầu tiên của anh ta là che chở Nam Đường đứng sau lưng.

Còn Nam Đường thì nở nụ cười đắc ý, nói rằng cô ta đã sinh cho Hạ Hồng Chí một đứa con từ rất lâu rồi.

Lúc ấy, Nam Sênh hoàn toàn sụp đổ!

Trong khoảnh khắc đau đớn và điên loạn nhất, cô đã tìm đến một thầy thuốc ẩn cư lâu năm, cầu xin ông ta truyền dạy độc thuật.

Đúng, là độc thuật, chứ không phải y thuật.

Cô muốn tự tay điều chế thuốc độc để đưa Hạ Hồng Chí, Nam Đường và đứa con riêng của họ xuống địa ngục cùng một lúc!

Nhưng cuối cùng, lòng cô vẫn mềm yếu. Cô không thể nào vượt qua lương tâm mình để ra tay được.

Đáng tiếc, sự thiện lương của cô đã bị tất cả mọi người phản bội.

Bây giờ, thời gian quay ngược, tất cả đều bắt đầu lại.

Kiếp này, cô thật lòng hy vọng rằng Nam Đường và Hạ Hồng Chí vẫn có thể yêu nhau như điên cuồng, như không còn biết đến luân thường đạo lý.

Cô cũng hy vọng nhà họ Hạ và nhà họ Nam vẫn có thể vui vẻ, hòa thuận như kiếp trước.

Nam Sênh siết chặt mảnh vải đỏ trong tay, ánh mắt ngày càng kiên định.

Sau khi Tiền Phượng Tiên và Hà Kim Quế rời đi, không ai đến thuyết phục cô thay bộ váy cưới nữa.

Nhưng Nam Sênh biết, Nam Đường và bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Nhìn tấm ván gỗ bị mình bẻ gãy và ném xuống đất, Nam Sênh thầm nghĩ, cô cũng không sợ gì cả.

Chiều hôm sau, khi thời gian đón dâu sắp tới, Hà Kim Quế lại bưng một bát cháo lớn, gõ cửa phòng của Nam Sênh.

“Nam Sênh à, đến đây, uống bát cháo ngọt này đi.” Hà Kim Quế định đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, nhưng suýt nữa làm đổ vì không thấy chiếc bàn đâu cả.

“Ơ, bàn cạnh giường đâu rồi?” Hà Kim Quế nhìn quanh quẩn rồi hỏi.

“Bị hỏng nên vứt đi rồi.” Nam Sênh nhìn bát cháo, thản nhiên trả lời.

Quả nhiên, cô đã đoán đúng, Nam Đường không dễ dàng từ bỏ ý định thay bộ váy cưới này.

Bát cháo ngọt này, kiếp trước là do chính tay Nam Đường đưa cho cô.

Kiếp này, dù cô không chịu thay bộ váy cưới, bát cháo ấy vẫn lại xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng người mang bát cháo đến đã không còn là Nam Đường nữa.

Điều đó chứng tỏ, rất nhiều thứ có thể thay đổi.

Nam Sênh ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Chẳng bao lâu nữa sẽ tới giờ lành. Đợi khi chú rể đến rồi, dù Nam Đường có giở trò gì cũng không kịp nữa.

“Nam Sênh, nào, mau uống bát cháo ngọt này đi, sau khi gả đi rồi, ngày tháng sẽ ngọt ngào hạnh phúc thôi.”

Hà Kim Quế cười nói, rồi đưa bát cháo lớn về phía Nam Sênh.

“Bát cháo này quý giá như vậy, bà tự uống đi.” Nam Sênh nhàn nhạt nói.

Cô nhìn biểu cảm của Hà Kim Quế, cố tìm xem có chút gì gọi là hối hận hay không. Nhưng, không hề có.

“À đúng rồi, Nam Đường không được thay bộ váy cưới, cô ta có giận không vậy?” Nam Sênh tùy tiện chuyển chủ đề, cố ý kéo dài thời gian.

“Nam Đường làm sao lại giận con chứ?” Hà Kim Quế đưa bát cháo tiến gần về phía cô hơn, vẫn tươi cười nói: “Con cũng biết tính nó mà, tính khí tốt lắm.”