Sawada Tsunayoshi ngây người ra, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt mà không thể lấy lại tinh thần.
Không nhận được câu trả lời, Phong Hoa nghi hoặc hỏi: "Sawada-kun?"
"A? À là!" Sawada Tsunayoshi hoảng hốt cúi đầu, giơ hộp đồ vật trong tay lên cao, "Đây, đây là bánh quy mẹ làm, cho cậu..."
"Cảm ơn." Phong Hoa mỉm cười nhận lấy hộp bánh, liếc nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng tai, nhẹ nhàng nói: "Tớ tên là Phong Hoa, mới chuyển đến đây hôm nay. Cảm ơn cậu đã cho tớ bánh quy. Tớ cũng chưa quen ai ở đây cả, rất vui khi gặp được một người bạn cùng tuổi như cậu. Cậu có muốn vào nhà tớ ngồi một chút không?"
Giọng nói của Phong Hoa thật ấm áp... Nhiệt độ trên mặt Sawada Tsunayoshi từ lúc nhìn thấy Phong Hoa vẫn chưa giảm. Cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần..."
Câu từ chối còn chưa nói hết, Phong Hoa đã tỏ vẻ buồn bã: "Tớ mới chuyển đến thị trấn nhỏ này một mình, không có bạn bè, rất vui khi gặp được cậu. Nếu cậu không muốn thì thôi vậy..."
Sawada Tsunayoshi cảm thấy áy náy khi nghe Phong Hoa nói vậy. "À, vậy thì làm phiền cậu rồi!"
Phong Hoa mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng người ra hiệu: "Vào đi."
Sawada Tsunayoshi ngập ngừng bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng đơn giản và những chiếc thùng xếp chồng lên nhau trong phòng khách. Cậu cẩn thận tìm một chỗ ngồi trên sô pha, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Không hiểu sao, khi đối mặt với Phong Hoa, cậu lại cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Phong Hoa cất hộp bánh quy vào tủ lạnh, thấy cậu ấy cứ ngồi cứng đờ như vậy nên không nhịn được cười nói: "Sawada-kun không cần phải khách sáo như vậy."
"Dạ, dạ." Dù nói vậy nhưng Sawada Tsunayoshi vẫn ngồi im.
Phong Hoa hỏi: "Sawada-kun muốn uống gì không?"
Sawada Tsunayoshi trả lời: "Nước trái cây?"
Phong Hoa nói: "Vậy thì uống nước lọc thôi nhé, hôm nay tớ mới chuyển đến nên đồ đạc còn chưa sắp xếp xong, chỉ có nước lọc thôi."
Bị từ chối, Sawada Tsunayoshi thầm nghĩ: ... Vậy lúc nãy cậu hỏi làm gì? ╯▂╰
Phong Hoa đưa ly nước cho cậu, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi nhé, tớ quen uống nước trái cây rồi. Lần sau cậu đến, tớ sẽ chuẩn bị sẵn."
Sawada Tsunayoshi cảm thấy bất ngờ và cảm động, "Không cần phiền phức vậy đâu, tớ uống nước lọc là được rồi."
Phong Hoa cười nói: "Sawada-kun đừng gọi tớ là Phong-kun nữa nghe cứ xa lạ quá. Bạn bè tớ thường gọi tớ là Tiểu Hoa, cậu cũng có thể gọi tớ như vậy."
"Được, được, Tiểu Hoa." Sawada Tsunayoshi nắm chặt ly nước, lấy hết can đảm nói: "Tiểu Hoa cũng không cần phải gọi tớ là Sawada-kun đâu, gọi tớ là Tsunayoshi thôi."
"Được rồi, Tsunayoshi."
Sau khi cả hai chào hỏi nhau một cách đơn giản, bầu không khí giữa họ không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Sawada Tsunayoshi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và có thể bắt đầu trò chuyện bình thường với Phong Hoa.
Thực ra, lý do chính khiến cậu ấy cảm thấy thoải mái là vì Tsunayoshi nghĩ rằng Phong Hoa chắc chắn không biết người mà cậu theo dõi ở cửa hàng bánh ngọt buổi chiều là chính mình. Ngay cả khi Phong Hoa có nhận ra, cậu ấy cũng không thể nghe được những gì Reborn nói.
Sawada Tsunayoshi hỏi: "Tiểu Hoa chuyển đến đây à?"
Phong Hoa trông cũng chừng tuổi Tsunayoshi, chắc hẳn cũng đang học cấp ba. Tsunayoshi vốn muốn hỏi về bố mẹ của Phong Hoa nhưng nhớ lại lời Phong Hoa nói lúc nãy về việc mình là người mới chuyển đến thị trấn nhỏ nên cậu đã không hỏi nữa, sợ làm cậu ấy buồn.
Phong Hoa đáp: "Ừ, tớ chuyển từ Tokyo đến trường trung học Namimori. Ngày mai là ngày đầu tiên đi học, không biết các bạn học ở đây có hòa đồng không nữa."
"Namimori à?!" Sawada Tsunayoshi hào hứng nói: "Tớ cũng học ở Namimori đấy! Tiểu Hoa học lớp mấy?"
"Lớp 12."
"Cùng lớp với tớ!" Sawada Tsunayoshi vui vẻ rót một ngụm nước lớn.
Phong Hoa cũng uống nước. Hơi nước bốc lên làm khuôn mặt thanh tú của cậu trở nên mơ màng và đẹp hơn. Ánh sáng xuyên qua kẽ tay làm đôi bàn tay trắng như ngọc của cậu càng thêm trong suốt.
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng: "Thật tốt quá! Tớ là người mới đến đây, lại còn lo lắng không hòa hợp được với các bạn. Sau này nhờ Tsunayoshi giúp đỡ nhiều nhé."
"Cậu cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu!" Sawada Tsunayoshi vỗ ngực cam đoan. Tiểu Hoa trông có vẻ yếu đuối nên Tsunayoshi hứa sẽ bảo vệ cậu ở trường.
Cậu nhóc đầu óc không được nhanh nhạy là Sawada Tsunayoshi hoàn toàn quên mất rằng người nguy hiểm nhất ở Namimori chính là người đang ở bên cạnh cậu ấy.
Sawada Tsunayoshi chợt nhớ ra: "À đúng rồi, Tiểu Hoa, cậu có đói không? Nếu không qua nhà tớ ăn cơm đi."
Phong Hoa đáp: "Tớ đã gọi đồ ăn rồi, lần sau sẽ đến thăm cậu."
Sawada Tsunayoshi nói: "Được rồi, được rồi."
Sawada Tsunayoshi ngồi thêm một lúc thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Phong Hoa đoán là đồ ăn đến nên đi ra mở cửa. Sawada Tsunayoshi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Phong Hoa.
"Đây là em bé nhà ai thế?"
Sawada Tsunayoshi: "!!!"