Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 2

Chương 2: Hai kẻ thù lớn
Ngày đầu tiên ghi danh đã xảy ra chuyện đấy, có thể đoán được cuộc sống ảm đạm của tôi suốt bốn năm sau đó. Đại học của tao ơi, mày thật là khổ, hoa còn chưa nở mà đã héo tàn rồi. Tất cả phải oán trách tên thầy giáo đáng chết kia, hắn cứ như vậy mà bóp chết tôi trong cái chậu hoa!

Thầy Võ thấy vẻ mặt tôi uể oải, giống y như đến ngày tận thế, liền chủ động hỏi tôi:

“Sinh viên mới hả?”

“Sinh viên mới thì sao?” Thái độ của tôi rất không tốt.

“Ngày đầu tiên nhập học không tệ!”

Sao tôi lại không thấy thế nhỉ!

“Lần đầu tiên gặp một sinh viên thú vị như em!”

Lần đầu tiên tôi gặp một giáo viên không biết xấu hổ như anh! Tôi hung hăng trừng mắt với anh ta, anh ta dường như làm ngơ, tiếp tục nói:

“Lát nữa đến chỗ giáo vụ nên kiểm tra xem em có đủ thông minh để học ở đây không. Đúng rồi, em tên là gì?”

“Không cho thầy biết!” Tôi đã tức giận đến phun lửa.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi đến cửa phòng giáo vụ. Anh ta lại dặn một câu:

“Tùy cơ ứng biến nhé!”

Sau đó chúng tôi đi vào.

May mắn sao, hiệu trưởng là một người mặt mũi hiền lành. Vừa thấy vẻ mặt của ông là biết sự tích của tôi ông đã nghe qua. Ông thông cảm nhìn tôi một cái, sau đó chuyển sang thầy Võ:

“Em ấy là sinh viên mới, có thể tha thứ, vì sao cậu biết rõ ở đấy không thể câu cá mà còn làm?”

“Tôi câu cá ở đâu?” Thầy Võ lý giải.

Tôi choáng! Kẻ nào đây?! Trong tay còn cầm cần câu? Người mà anh gọi là thông minh tài trí đang giả ngu ra vẻ ngố đây. Mau lấy tài liệu ghi chép lại, đây là khóa học đầu tiên khi lên đại học!

Hiệu trưởng cũng lắc đầu, lúc này thấy thầy Võ nhấc chiếc giầy kia lên, hợp tình hợp lý nói:

“Rõ ràng dễ thấy là tôi câu giầy mà! Thầy cũng biết là cái hồ kia làm gì có con cá nào?”

Nói xong, anh ta còn nghiêng đầu nháy mắt với tôi.

Tôi thiếu chút nữa thì tức không thở được, anh thấy tôi bơi trong cái hồ mà ngay cả cá cũng không sống được mà lại không ngăn cản tôi, anh cũng không sợ tôi bị sặc chết sao! Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đến nỗi mắt cũng sắp bị lác rồi. Thấy tôi bơi, thân là giáo viên không khuyên can thì thôi, lại còn vô sỉ lợi dụng sinh viên không biết, kêu nó đi vớt giầy, quả thực đúng là ‘Cầm thú’ trong ‘Cầm thú’. Tôi quyết định gọi hắn là ‘Cầm thú’!

“Chuyện của cậu đợi sau sẽ nói.” Hiệu trưởng bất đắc dĩ quay sang tôi.

“Còn em sao lại thế này?”

Hiệu trưởng vừa hỏi như vậy, đầu của tôi ngay lập tức quay vòng, nếu tôi trả lời em không thấy được cái chữ ‘Cấm’ kia, hơn nữa còn có giáo viên xúi giục, chẳng phải sẽ bị đồn thổi là đứa ngốc thiểu năng sao? Liếc mắt lại thấy ‘Cầm thú’ đang nhếch miệng nhìn tôi, tôi hít sâu một hơi, cũng hợp tình hợp lý nói:

“Em vốn là muốn tự sát!”

Chỉ thấy hiệu trưởng ngạc nhiên, liếc mắt lại thấy ‘Cầm thú’ ám chỉ đồ bơi trong tay tôi, tôi ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

“Chẳng qua đúng lúc muốn tự sát thì em mặc áo tắm thôi.”

‘Cầm thú’ mỉm cười, bàn tay giơ ngón tay cái lên ở sau lưng tôi, lập tức đổi lấy một cái trợn mắt của tôi.

Hiệu trưởng thở dài một tiếng:

“Vậy sao bây giờ em lại nghĩ thông rồi?”

“Chuyện này…” Tôi nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ thấy ‘Cầm thú’ mở miệng:

“Đó còn không phải là công lao của một giáo viên như tôi sao!”

Không phải chứ! Tôi chưa tìm anh tính sổ, ngược lại anh còn đòi công sao? Chỉ nghe thấy anh ta tiếp tục nói:

“Tôi thấy em ấy nghĩ quẩn trong lòng, vì thế tôi xin em ấy, trước khi chết thay tôi vớt chiếc giầy có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đời tôi bị rơi trong hồ. Sau khi em ấy vớt lên, có lẽ cảm nhận được niềm vui khi giúp đỡ người khác nên lại không muốn chết nữa, phải không?”

‘Cầm thú’ nhíu mày hỏi tôi.

Còn có ‘chiếc giầy có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đời’ anh sao?! Anh quả đúng là tấm gương tốt, bụng đầy cỏ rác, là đại biểu điển hình trong đám ‘Cầm thú’! Tôi cắn răng nói:

“Đúng vậy! Giúp người làm vui thật sự vĩ đại, có sức mạnh làm cho con người tái sinh! Lôi Phong à, chúng tôi vĩnh viễn ca tụng anh!”

(Lôi Phong (1940-1962): là một chiến sĩ cộng sản, là tấm gương sáng được toàn Trung Hoa biết tới với thái độ toàn tâm toàn ý phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân.)

‘Cầm thú’ tiếp nối câu chuyện của tôi, tiếp tục nói:

“Cho nên, nói là tôi có công cũng không quá, đúng không, em sinh viên này ?”

“Vâng….. ạ …” Phổi của tôi nổ đến nơi rồi.

Hiệu trưởng nhìn thái độ của tôi, có lẽ ông cũng cảm nhận được tôi tức giận đến mức sắp trương phềnh lên nên hiểu ý nói:

“Em sinh viên à, thật ra đây cũng không phải chuyện gì lớn, thầy cũng sẽ không xử phạt em, đừng khó chịu trong lòng. Đại học thật ra chính là một xã hội thu nhỏ, sau này em chỉ cần nhớ kỹ, có làm việc gì thì trăm ngàn lần chớ để một số người có động cơ thầm kín lợi dụng!”

Hiệu trưởng thấy tôi vừa gật đầu vừa oán hận trừng mắt nhìn ‘Cầm thú’ thì thở dài một tiếng:

“Vậy em quay về đi.”

Sau đó quay sang ‘Cầm thú’:

“Cậu ở lại cho tôi!”

Lúc tôi mở cửa định đi ra ngoài thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng của ‘Cầm thú’:

“Nhớ kỹ trăm ngàn lần chớ để một số người có động cơ thầm kín lợi dụng nhé! Cũng nhớ đi về uống chút nước gừng, đừng để bị cảm đấy!”

Ai cần anh giả tạo chứ! Bị anh ta làm cho tức giận đến mức tay không tự chủ mà lén dùng sức, ai ngờ cửa liền nặng nề đóng lại ‘rầm’ một tiếng, làm tôi giật mình. Sợ hiệu trưởng hiểu lầm tôi không lễ phép, tôi vội vàng dán lỗ tai lên cửa, chợt nghe thấy ‘Cầm thú’ kia nói trong phòng:

“Nữ sinh này rất thú vị, phải không?”

“Nữ sinh này thật đáng thương, aizz.”

Hiệu trưởng yếu ớt nói.

“Bây giờ nói xem cái giày kia của cậu là thế nào vậy!”

Đúng lúc này, nhìn thấy xa xa có người tiến lại, tôi không dám nghe lén nữa, vội vàng chạy khỏi phòng giáo vụ.

Không có mặt mũi nào mà đi ra đường lớn, sợ đυ.ng phải người khác, vì thế tôi đi theo con đường hẻo lánh đằng sau phòng giáo vụ trở về ký túc xá, lại tình cờ bắt gặp một màn kịch. Tôi căn cứ theo nguyên tắc ‘kịch miễn phí không xem thì rất phí’, lén lút lặng lẽ ẩn mình. Chỉ thấy nam sinh nhìn chằm chằm nữ sinh trong phút chốc, sau đó lấy ra một hộp quà tinh tế, trầm ngâm, cô gái hình như có chút không kiên nhẫn:

“Có chuyện gì nhanh nói đi, bố mẹ mình còn đang đợi.”

Một lát trôi qua, ngay cả người xem như tôi cũng cảm thấy nóng nảy, có rắm thì mau mà đánh đi chứ, tôi không chê cậu thối đâu. Nhưng cái anh chàng kia cứ khư khư giữ lấy hộp quà, rắm nghẹn lại không chịu đánh, mặt cũng đỏ bừng lên. Aiz, đúng là mất thời gian! Cậu nói thẳng ra đi, không phải ý cậu là thế này sao:

“Con nhóc, em theo đại gia anh đi!”

Đúng rồi, hộp quà này sao nhìn lại quen mắt như vậy nhỉ?

Lúc này nữ sinh hoàn toàn mất kiên nhẫn:

“Vậy mình đi đây, lần sau nói tiếp!”

Nữ sinh vừa mới quay người bước đi một bước, nam sinh một tay giữ chặt lấy cô, buột miệng:

“Bọn mình quen nhau đi!”

Oa! Chờ đợi nửa ngày mới nói ra được một câu lỗi thời như vậy, còn chẳng sáng tạo bằng câu của tôi! Nhưng mà dù sao, đại ca à anh được đấy, đúng là biết nhịn, cẩn thận viêm bàng quang viêm tuyến tiền liệt đấy! Chắc là nên phái anh giả câm giả điếc đi nằm vùng thôi, mấy giây cuối cùng cậu ta đột nhiên thốt ra một câu:

“Thật ra…. Mình là điệp viên!”

Sau đó tôi nghiêng cổ đánh giá anh chàng thiết kế câu chuyện kia, lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói:

“Mình vì cậu nên mới ghi danh vào đây, mình…. mình muốn cùng cậu trải qua từng ngày của thời đại học, một ngày cũng không muốn thiếu, bắt đầu từ hôm nay!”

Nằm mơ à! Một ngày cũng không được! Tôi âm thầm thay nữ sinh nói tiếp trong lòng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, nữ sinh bỏ tay nam sinh ra, tuyệt tình nói:

“Tôi đã nói chúng ta không có khả năng đâu.”

Nam sinh chưa từ bỏ ý định, muốn đặt hộp quà trong tay vào tay nữ sinh. Hay lắm! Cậu ta muốn thực hiện chính sách tấn công mạnh đây! Mau lấy giấy bút ghi lại, đợi sau này tôi cũng theo đuổi nam sinh như vậy!

Có điều theo lời nữ sinh này, dường như không phải là lần đầu tiên cô ấy từ chối hắn, tinh thần theo đuổi nữ sinh dai dẳng đeo báo không thôi này đúng là đáng cho đám hậu bối như tôi đây học tập. Nữ sinh đưa lại hộp quà vào tay nam sinh, giọng nói cứng rắn:

“Cậu không phải tuýp người mình thích, trước kia không phải, sau này cũng tuyệt đối không phải!”

Nữ sinh bỏ đi không quay đầu lại. Vỗ tay…. cô gái nói chuyện thật tuyệt! Gọi cậu là quê mùa cũ kỹ, tặng hộp quà, ít nhiều gì cũng phải mang bó hoa đuôi chó đến chứ, tôi mà là nữ sinh cự tuyệt cậu thì hay rồi, có khi tôi cho một xẻng than lên mặt cậu rồi!

(Tác giả: đập cho một xẻng là tốt nhất, cùng với cô hợp thành một đôi ‘mặt quả thận’!)

Kết thúc vở kịch, tôi chậm rãi đi ra. Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cậu nam sinh ấy. Thì ra là hắn! Cái tên nam sinh có cái xe đạp che mất chữ “Cấm”! Ngoài ‘Cầm thú’ ra, hắn là một tên thủ phạm khác đã hủy hoại cuộc sống đại học tươi đẹp của tôi!

“Bạn học à…. tôi đang muốn tìm cậu!” Lời thoại sau của tôi còn chưa kịp nói ra, thấy hắn lại liếc tôi một cái, như không nhìn thấy gì xoay người bỏ đi. Có phải bây giờ không thịnh cách gọi bạn học không ? Tôi vội vàng sửa miệng:

“Lão huynh à? Đại ca à? Tiểu đệ? Anh à, cục cưng ơi... Này! Thằng chết toi kia! Nhớ về nhà ăn cơm!”

(Mẹ tôi vẫn nói với ba tôi như vậy.)

Dù sao thì hắn cũng đã đi xa rồi… Lúc này vài người bạn đi tới, có người nhìn về phía tôi thăm dò, tôi sợ người ta nhận ra mình nên cũng vội vàng tránh đi!

Bước vào ký túc xá, chỉ thấy Dư Lâm đang sống động kể lại cho Phạm Thái nghe chuyện cười mà cô nghe được, đó chính là: tin ngày đầu tiên nhập học có đứa ngốc đi bơi trong cái hồ ở Nam Khai! Cơ mặt của tôi bắt đầu cứng ngắc, lập tức xóa tan ý tưởng ở lại nội trú hôm nay, tôi quyết định về nhà.

Vừa bước vào cửa nhà, chỉ thấy mẹ đang ngồi trên sô pha. Mẹ à, con xin lỗi mẹ! Tên tuổi con gái của mẹ có khi ngày đầu tiên đã lan truyền rất xa rồi! Thật ra tôi cũng muốn khiêm tốn, nhưng mà không may rồi! Aiz, mẹ nhìn thái độ khóc không ra nước mắt của tôi, theo kinh nghiệm trong quá khứ trong lòng bà đã có một nửa bài soạn rồi, bà an ủi tôi:

“Con gái, không sao đâu, lên đại học quan trọng nhất là phải có quan hệ tốt với giáo viên.”

Tôi gật gật đầu, hạ quyết tâm nhất định phải nịnh bợ tốt giáo viên, lật ngược tình thế.

Nếu cuộc sống của con người mà có thể giống máy tính thì tốt rồi, xóa đi những thứ mình không cần, những thứ muốn quên, những thứ không vui, chỉ giữ lại những thứ tốt đẹp, thậm chí sao chép ra. Đáng tiếc là…. không thể được.