Minh Từ Dập ngạc nhiên nhìn Quý Trường Thư, cả người đều tê dại.Quý Trường Thư rũ mắt xuống nhìn bộ dạng đau khổ của y, ngữ khí không thay đổi: “Sao? Dám nói không dám nhận?”
Minh Từ Dập: “…Thần không có, thần không phải, người đừng nói lung tung.”
Quý Trường Thư không biểu cảm cười lạnh một tiếng: “Vậy ý của ngươi là thám tử của ta báo tin tức giả?”
Minh Từ Dập: “…Cái gì mà ý của thần, vốn đúng như vậy mà!”
Quý Trường Thư lạnh lùng đáp: “Ngươi nói ta ra khỏi thành liền gặp nguy hiểm, nói ta đi vào địa bàn của Trưởng công chúa sẽ bị phế hai chân, nói ta hồi kinh bệnh nặng mà chết, mấy thứ đó đều là giả?”
Minh Từ Dập: “…Xin lỗi ba, con sai rồi.”
Ai có thể hiểu cho tâm trạng hiện giờ của y đây?
Không, không ai hiểu cả.
Minh Từ Dập muốn chết.
Vì sao vị bug này không gặp chuyện không may nhỉ?
Lẽ nào vì y mở mồm tiên đoán nên sinh ra hiệu ứng con bướm…
Khoan đã?
Minh Từ Dập trợn mắt nhìn, Quý Trường Thư sẽ không sống lại hay xuyên không về chứ?
Minh Từ Dập do dự: “Biến sự thần kỳ khó lòng thay đổi.”Quý Trường Thư khẽ nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì?”
Hay lắm, có thể loại trừ khả năng xuyên không.
Về phần sống lại…Minh Từ Dập không có can đảm thăm dò.
Nếu bí mật của Quý Trường Thư bị tiết lộ, chẳng phải y sẽ mất mạng hay sao?
Bảo toàn cái mạng nhỏ của mình mới quan trọng nhất!
Quý Trường Thư quan sát biểu cảm thay đổi không ngừng trên mặt Minh Từ Dập, cảm thấy rất thú vị.Nhưng thú vị thì thú vị, đối với người thật sự có thể tiên đoán được tương lai này, hắn vẫn sinh ra một cảm giác cẩn trọng và hoài nghi.
Hơn nữa thuộc hạ báo lại, không lâu trước y còn cùng Thái hậu trò chuyện một canh giờ.
Hoàng huynh này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ dễ mềm lòng, hay mắc mưu bị lừa gạt, hắn chủ yếu giúp sức một phần mới có thể yên tâm.
Quý Trường Thư cảm thấy Minh Từ Dập thú vị, Minh Từ Dập cũng không quá thích Quý Trường Thư.
Y cảm thấy người này có chút u ám, nói chuyện còn mang theo cảm giác áp lực rất khó có thể dụ dỗ, khiến y thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ những gì Quý Trường Thư trải qua lúc còn nhỏ, Minh Từ Dập hoàn toàn lý giải được sự u ám của Quý Trường Thư đến từ đâu.
Hừm.
Đều là số mệnh.
Minh Từ Dập trong lòng thở dài.
…
Nguyên vương hồi triều, tất nhiên phải tổ chức cung yến chúc mừng.
Ngày Quý Trường Thư trở về đúng dịp tiết Thanh Minh, cung yến được tổ chức ngay ngày hôm sau.
Trong sách viết Quý Trường Thư sẽ không qua khỏi, cho nên chỉ miêu tả những chuyện xảy ra với hắn trong bảy năm đầu tiên, vẫn chưa viết cung yến sẽ phát sinh chuyện gì.
Vậy nên Minh Từ Dập hai mắt nhìn nhau.
Cũng may Ngân Ôn đế không hỏi y, bằng không Minh Từ Dập thật sự phải đánh rắm.
Minh Từ Dập làm Quốc sư, dĩ nhiên phải tham gia cung yến.
Kỳ thật tham gia thì cứ tham gia thôi, một năm nay y cũng không phải không giao lưu với bất kỳ ai, trọng điểm là…
Khóe mắt Minh Từ Dập âm thầm ngó sang Quý Trường Thư ngồi bên cạnh mình, trong lòng có hàng vạn cỏ nê mã phi nước đại.
Rốt cuộc tại sao y lại được phân phó ngồi cùng một bàn với Quý Trường Thư vậy?
Minh Từ Dập thậm chí nâng tay dâng chén trà cũng không dám…
Y sợ chính mình đυ.ng vào Quý Trường Thư, Quý Trường Thư sẽ chém đầu y ngay tại chỗ.
Dù sao trong sách nói vị kỳ lân tài này là một người tâm ngoan thủ lạt*!
Rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Rốt cuộc tại sao phải chịu ấm ức như vậy?
Rốt cuộc phải kiên cường, không thể khóc lóc.
Vù.
Ngân Ôn đế thấy Quý Trường Thư trở về tự nhiên vô cùng vui vẻ, sắc mặt Thái hậu trái lại trông rất khó coi.
Sắc mặt ai nấy đều sa sầm hơn, nụ cười đều là ngoài mặt nhưng trong lòng bức bối, Minh Từ Dập cảm thấy mệt thay bọn họ.
Ngân Ôn đế nâng chén nói: “Chúng ta cùng chúc mừng Nguyên vương thành công bình định tai họa phương Nam, thắng lợi trở về!”
Chư vị đại thần theo đó nâng chén: “Chúc mừng Nguyên vương điện hạ!”
Mọi người đồng loạt nâng chén uống rượu, khi chén đặt xuống bàn, Khương hữu tướng lại nói: “Nghe nói Nguyên vương điện hạ này một đường hồi kinh gặp vô vàn nguy hiểm, hiện tại có thể bình an ngồi đây, đúng là ông trời phù hộ.”
Lời ông ta nói ra đảo lộn âm dương, dường như đang nói nếu ông trời không phù hộ, Quý Trường Thư chắc phải chết không chút nghi ngờ.
Khương hữu tướng đúng là tên quan lớn cùng dòng tộc với Thái hậu, cùng quyền hành với Bạch tả tướng phe thiên tử.
Quý Trường Thư cũng không giận, còn bình thản liếc nhìn Khương hữu tướng một cái, không đáp lời, thái độ kia nghiễm nhiên không để ông ta vào trong mắt.
Nhìn chung cả vua và dân chúng, ngay đến Hoàng đế gặp Khương hữu tướng đều phải kiêng dè mấy phần, Quý Trường Thư lại dám phớt lờ ông ta.
Chính bởi vì vậy, Ngân Ôn đế mới gấp gáp triệu Quý Trường Thư hồi kinh.
Hắn muốn khống chế Khương Hữu tướng và Khương Thái hậu, biện pháp tốt nhất chỉ có Quý Trường Thư.
Khương hữu tướng thấy bản thân bị làm ngơ, nét mặt già nua dường như bị người ta tát cho một cái rõ đau.
Ông ta lại không cách nào tức giận tại chỗ, chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.
Trong lòng Minh Từ Dập dựng thẳng ngón tay cái khen Quý Trường Thư.
Y đã sớm coi bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của Khương hữu tướng này không vừa mắt rồi.
Rõ ràng ông ta ủng hộ Khương thái hậu và Trưởng công chúa, lại luôn tự biến mình thành người ủng hộ hoàng thất chính thống.
Ăn cũng xấu mặt.
Minh Từ Dập thầm nghĩ.
Ngự sử theo phe Thái hậu nắm bắt thời cơ lên tiếng: “Nếu điện hạ đã trở về, không bằng chúng ta tính sổ một chút trong buổi cung yến này?”
Ngự sử thấy Quý Trường Thư liền đặt câu hỏi: “Không biết Nguyên vương điện hạ sao lại liên thủ với người Nam Cương gϊếŧ Đặng phó tướng?”
*tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn ngoan độc