----
Mùa hè năm 1975.
Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm phả tới tiếng hô hấp đều đặn.
Rõ ràng bên cạnh cô có một người đang ngủ.
Còn là đàn ông!
Nguyễn Minh Phù khϊếp sợ, nửa ngồi dậy nhìn mình...
Cũng may quần áo còn chỉnh tề.
Khí vừa buông lỏng một nửa thì một đống ký ức xa lạ điên cuồng hiện lên trong đầu cô
Cô đã xuyên qua rồi.
Ba mẹ nguyên thân bị tố cáo, có lẽ nhận tin tức trước nên đã sớm an bài cho nguyên thân xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Nhưng mà ở nông thôn đâu phải dễ sống như vậy, không nói cái khác, chỉ việc nhà nông nặng nề thôi đã là cái hố với nguyên thân.
Nếu không là trong tay có tiền, với số điểm công mà nguyên thân kiếm được thì đã sớm đói chết.
Cuộc sống này đối với nguyên thân mà nói giống như nuốt Hoàng Liên.
Nguyên thân thật sự chịu không nổi.
Nghe xong thanh niên tri thức bên cạnh nói dự định tìm người gả đi, nguyên thân cũng tìm luôn.
Người đàn ông nằm trên giường chính là người coi tiền như rác mà nguyên thân tìm kiếm cho mình.
Nguyễn Minh Phù quay đầu nhìn sang, bộ dạng coi tiền như rác rất tốt, vai rộng thân dài, mặt mày sắc bén, ống tay áo sơ mi cuộn lên để lộ một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, còn đeo một chiếc đồng hồ xịn.
Cô thích đồ trang sức và không quan tâm đến đồng hồ lắm nhưng ba cô cũng từng mua một cái giống vậy, tốn hơn mười triệu.
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến thanh tiếng ồn ào.
Đúng rồi, hôm nay có một hộ gia đình trong thôn cưới vợ.
Coi tiền như rác là chiến hữu của con trai nhà này, ngăn rượu cho người ta mới say nên để nguyên thân tìm được cơ hội.
Nghe tiếng người ngoài cửa, trong mắt Nguyễn Minh Phù có sự giãy dụa.
Người tranh một khuôn mặt, cây tranh một tấm da, nếu thật sự bị bắt gian, e là không còn mặt mũi sống ở đây nữa.
Nhưng nhớ tới chỗ ở cho thanh niên tri thức tồi tàn, ba mẹ phải làm ở nông trường cùng với địa đầu xà như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nguyên thân...
Nguyễn Minh Phù hạ quyết tâm, tiếp tục nằm xuống.
Có lẽ bởi vì người đàn ông này là quân nhân, coi tiền như rác nhưng người đàng hoàng, đáng tin cậy
nên nguyên thân mới chọn.
Nguyễn Minh Phù thở dài, cũng...... Miễn miễn cưỡng cưỡng xứng đôi với cô đi.
Ngửi mùi rượu từ trên thân người đàn ông, cô nhíu mày, ghét bỏ cách xa kẻ coi tiền như rác này một chút.
Nguyễn Minh Phù ghét nhất là mùi rượu, nếu sau này có thể kết hôn, cô nhất định phải đặt ra quy củ!
Nguyễn Minh Phù nghe tiếng ồn bên ngoài, trong lòng bỗng cảm thấy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làm chuyện xấu.
Đối với Nguyễn đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ mà nói, đúng là một trải nghiệm rất khác biệt.
Cô dứt khoát nghiêng người, chậm rãi quan sát.