Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 4: Nhị Nhi Tử, Tiểu Nhi Nữ 2

Đường Thư Nghi yên lặng hít một hơi, áp xuống cơn kích động muốn đánh người, buông thõng tay nói: “Nhanh đi thay y phục đi.”

“Nương, con đói bụng, ăn cơm trước đi.” Tiêu Ngọc Minh nói xong lập tức đi về phía tiểu thính, đói đến mức da bụng dán da lưng thì còn đổi y phục làm gì?

“Thay y phục rồi lại ăn.” Đường Thư Nghi không cho phép nó từ chối. Đã quen với việc ra ngoài gây sự đánh nhau rồi về nhà ăn ngon uống tốt sao.

Sự uy nghi của nàng khiến Tiêu Ngọc Minh ngây ngốc chớp mắt, bước đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Nương, nương sao vậy?”

“Sao cái gì mà sao?” Đường Thư Nghi cảm thấy sốt ruột, tiểu tử này không nhìn ra điều gì chứ?

“Khí thế thật lớn, rất giống cha nha.” Tiêu Ngọc Minh cười hì hì nói.

Đường Thư Nghi giơ tay đánh nó: “Ta bây giờ chính là cha con, mau đi thay y phục, không là ăn roi đấy.”

“Rồi rồi, con đi, con đi ngay.” Tiêu Ngọc Minh nhanh chóng chạy về phòng, còn chụp lấy hai khối điểm tâm cho vào miệng.

Đường Thư Nghi nhìn nhị nhi tử đã chạy mất, lại nhìn tiểu nữ nhi ở bên cnahj, nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ gà bay chó sủa như thế nào.

Nàng dặn dò nha hoàn chuẩn bị cơm nước xong rồi lại nói với Thúy Trúc: “Đến tiền viện xem Ngọc Thần có ở đó không, bảo nó tới đây ăn cơm.”

Thúy Trúc đáp lời rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi bảo nha hoàn đưa Tiêu Ngọc Châu đi rửa tay, nàng lại đi vào nội thất. Thúy Vân cũng theo nàng vào trong, đưa khăn ướt đã vắt khô cho nàng, sau đó bắt đầu bẩm báo tin tức đã nghe ngóng được.

“Nô tỳ đã hỏi thăm rồi, chiều nay Trang phu tử ở trên lớp hỏi tiểu thư mấy vấn đề, tiểu thư không đáp được, Trang phu tử lại hỏi tứ cô nương nhà nhị lão gia. Tứ cô nương đáp đúng nên tiểu thư rất tức giận, lúc nghỉ giải lao đã châm chọc tứ cô nương một hồi, đại ý nói nàng ta là thứ nữ mà còn muốn đoạt sự nổi bật gì đó, cuối cùng còn đẩy tứ cô nương ngã xuống đất.

Trùng hợp bị Trang phu tử bắt gặp, Trang phu tử trách cứ tiểu thư vài câu, còn phạt tiểu thư viết đại tự. Nô tỳ thấy tứ cô nương kia không phải người đơn giản, sao lại trùng hợp như vậy chứ, nàng ta ngã xuống lại bị Trang phu tử nhìn thấy.”

Thúy Vân đã lăn lộn ở hậu viện từ lâu, rất rõ mấy thủ đoạn nhỏ này.

Đường Thư Nghi dùng khăn lông lau tay, ở cổ đại này đích thứ khác biệt, Tiêu Ngọc Châu là đích nữ duy nhất ở Hầu phủ, một hài tử bảy tám tuổi ở trước mặt một thứ nữ cảm thấy mình ưu việt hơn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng con bé lại vì người ta ưu tú hơn mình mà buông lời độc ác, còn ra tay với người ta thì đúng là quá bướng bỉnh, không thể chiều chuộng được.

Còn tứ cô nương kia à, cố ý cũng được, vô tình cũng thế, nàng phải dạy Tiêu Ngọc Châu cách nhìn người, đối với những người khác nhau thì sẽ hành xử khác nhau.

Đường Thư Nghi lau tay xong, đưa khăn lông Thúy Vân rồi nói: “Mặc kệ tứ nha đầu kia có đơn giản hay không, chuyện này là Ngọc Châu không đúng. Tính tình này của nó phải sửa, sau này các ngươi chú ý một chút.”

Nàng nói rất nghiêm túc, Thúy Vân biết nàng nói thật, lập tức gật đầu.

Đường Thư Nghi đứng dậy, mở miệng nói: “Chú ý những người trong viện Ngọc Châu, đặc biệt là Lưu ma ma.”

Thúy Vân cung kính gật đầu, đi theo Đường Thư Nghi vào tiểu thính. Đồ ăn đã mang lên, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh ngồi trên ghế, bộ dáng nhìn nhau không thuận mắt. Đường Thư Nghi thu hết tất cả vào đáy mắt nhưng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ vị, hai hùng hài tử thấy thế cũng bước tới ngồi bên cạnh nàng.

Đúng lúc này, Thúy Trúc chạy tới bẩm báo: “Đại công tử còn chưa hồi phủ.”

“Đi đâu rồi?” Đường Thư Nghi cầm đũa hỏi, đại nhi tử này mới là nhân vật cần quản lý nghiêm khắc nhất, nếu không cái vị trí phu nhân hào môn này nàng không ngồi được nữa.

Tiêu Ngọc Minh đã sớm đói bụng, thấy nàng động đũa cũng lập tức ăn uống thỏa thuê, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh mỉa mai nó là quỷ đói, Tiêu Ngọc Minh hung hăng trừng mắt liếc con bé.

Đường Thư Nghi không thèm để ý tới cuộc đấu đá giữa hai đứa nó, chỉ nghe Thúy Trúc đang khó xử mở miệng: “Nô tỳ hỏi người ở viện của đại công tử, họ nói... nói không biết.”

“Không biết?” Đường Thư Nghi hừ một tiếng: “Là vì nó tới ngõ Mai Hoa nên bọn họ không dám nói đi.”

Tiêu Ngọc Thần giấu thanh mai trúc mã của hắn ở ngõ Mai Hoa, nguyên thân biết được cũng vô cùng chán ghét vị thanh mai trúc mãi kia, nhưng vì ngại nhi tử nhà mình nên dù chán ghét cũng chưa ra tay làm gì.

Nhưng Đường Thư Nghi không phải nguyên thân, nhi tử này cũng đâu phải nàng sinh, không cần cố kỵ mặt mũi nó. Nàng hừ lạnh một tiếng: “Đi nói với Trường Minh, bảo hắn trong vòng nửa canh giờ phải đưa chủ tử hắn về, nếu không thì không cần về đây nữa.”

Người ta đã sắp kề dao vào cổ, Tiêu Ngọc Thần lại còn cùng ngươi ta vui hưởng phong hoa tuyết nguyệt!

Thúy Trúc thấy Đường Thư Nghi giận thật, nhanh chóng chạy đi tìm Trường Minh, hắn là nô tài hầu hạ Tiêu Ngọc Thần lâu nhất, tất nhiên sẽ biết Tiêu Ngọc Thần đi đâu.