Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 1: Sau Khi Xuyên Qua Ta Ngồi Trên Đỉnh Cao 1

Đường Thư Nghi xuyên không rồi.

Lúc này nàng đang lười nhác nằm tựa trên nhuyễn tháp tơ vàng làm bằng gỗ trinh nam, có tới bốn năm nha hoàn vây quanh người. Người thì bóp vai, hầu quạt, bóp chân, còn có cả người lột nho cho nàng....

Nhận nho nha hoàn đưa đến bên miệng, nàng nhẹ nhàng cắn một cái, thịt quả mềm mại ngọt ngào chui vào miệng, vị hoa quả chua chua ngọt ngọt khiến người ta vô cùng thích ý.

Lúc này Đường Thư Nghi đâu chỉ sung sướng đơn giản như thế, nàng đã vui đến mức muốn nhảy dựng lên rồi.

Một người đang sống sờ sờ lại chết vì kiệt sức nhưng lại có cơ hội xuyên không, hơn nữa sau khi xuyên đến đây chỉ cần nằm yên là được, ai mà không vui chứ?

Kiếp trước Đường Thư Nghi điên cuồng làm việc, là một kẻ cuồng công việc danh xứng với thực.

Nàng tốt nghiệp một đại học vô cùng bình thường, vận cứt chó thế nào mà lại được vào một công ty nước ngoài làm việc. Lúc mới đi làm, chức vị của nàng là trợ lý tiêu thụ, trải qua tám năm làm việc không biết ngày đêm, nàng đã trở thành giám đốc chi nhánh Trung Hoa của tập đoàn này.

Nàng nhậm chức chưa được bao lâu thì lại qua đời vì… lao lực.

Đường Thư Nghi nhớ tới chuyện này lại cảm thấy không đáng giá chút nào, thức khuya dậy sớm, mệt tới chết đi sống lại mới có được xe sang biệt thự cao cấp, còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì đã ngỏm củ tỏi.

Vất vả nhiều năm như vậy, thế mà lại quay về quá khứ...

Không đúng, nàng cũng đâu có trở lại trước thời giải phóng, bây giờ nàng chính là Hầu phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu của triều đại Đại Càn. Có tiền có địa vị có hài tử, không cha chồng không mẹ chồng, mấu chốt là nam nhân của nàng đã chết, ở cái Hầu phủ này, nàng là lớn nhất.

Ha ha!

Nghĩ đến đây, Đường Thư Nghi mím đôi môi đã sắp nhếch lên, nàng sợ bản thân sẽ cười ra tiếng. Không làm mà hưởng thật quá sảng khoái, quá sung sướиɠ.

Hẳn là sau khi xuyên tới đây nàng đã đạt được vị trí đỉnh cao rồi nhỉ?

Lại bỏ một quả nho vào miệng, Đường Thư Nghi nghe nha hoàn Thúy Vân nói: “Phu nhân, nô tỳ nghe nói hôm qua Ngô nhị tiểu thư rơi xuống nước, tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Đường Thư Nghi choàng tỉnh khỏi cơn phấn khích, bắt đầu suy nghĩ xem Ngô nhị tiểu thư là ai. Người này nhất định có liên quan tới nàng, nếu không Thúy Vân sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

Nàng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng lượng tin tức tương đối nhiều, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa thể sắp xếp rõ ràng.

Ăn hết một quả nho, nàng cũng biết được Ngô nhị tiểu thư là ai, chính là vị hôn thê của trưởng tử nhà nàng.

“Sao lại rơi xuống nước?” Đường Thư Nghi nghiêng người, bày ra tư thế hóng chuyện bát quái.

“Ngô gia bảo là Ngô nhị tiểu thư du ngoạn bên hồ, vô ý rơi xuống nước.” Thúy Vân lại ngắt một quả nho đưa cho Đường Thư Nghi.

Mắ Đường Thư Nghi sáng lên, chà, đây là trạch đấu phiên bản đời thực nhỉ, tiểu thư đại gia bị người ta đẩy xuống nước hay bị hạ thuốc gì đó chính là kịch bản thường thấy.

Không, từ từ, hình như trước khi xuyên không nàng có đọc một quyển sách, nữ chính rơi xuống nước rồi trọng sinh cũng họ Ngô.

Không trùng hợp như vậy chứ?

“Ngô nhị tiểu thư tên gọi là gì?” Đường Thư Nghi giả như vô tình hỏi Thúy Vân.

Thúy Vân vô cùng kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc sao phu nhân lại quên mất khuê danh của Ngô nhị tiểu thư rồi nhưng vẫn cung kính mở miệng trả lời: “Khuê danh của Ngô nhị tiểu thư là Ngô Tĩnh Vân.”

Đường Thư Nghi căng thẳng vò khăn tay, hình như nữ chính của tiểu thuyết kia cũng tên Ngô Tĩnh Vân.

Yên lặng thở dài một hơi, nàng lại hỏi: “Đại công tử tên gì?”

Lần này không chỉ có Thúy Vân mà tất cả nha hoàn trong phòng đều hoảng hốt, sao đến cả tên của đại công tử mà phu nhân cũng quên mất vậy?