Cửa chỉ mở được nửa chừng, Hy Luân liền nuốt ngược lại nửa câu còn lại, An Sách thậm chí bắt đầu run rẩy, đôi chân không thể đứng vững.
"Không ngờ, vừa đến cổng lâu đài, đã ngửi thấy cái mùi đáng ghét này."
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc, như một viên đá rơi thẳng xuống đáy ly.
"Đại nhân."
"Thân vương Lãnh Tư."
Hy Luân và An Sách cúi đầu tôn kính, không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Tư lúc này.
Cư Dao cảm thấy sống lưng tê dại, một tay đặt trên cánh cửa, chuẩn bị rời khỏi cái l*иg mà ngay cả đứng thẳng người cũng không thể làm được, không biết tiếp theo mình phải làm gì.
Thật là đen đủi, Lãnh Tư sau gần trăm năm vắng bóng lại tình cờ xuất hiện ở đây.
Cư Dao cắn răng, như lời Hy Luân nói, can đảm nhìn thẳng vào.
Đầu tiên, nàng nhìn thấy đôi bốt cao gót màu đen, đế giày màu đỏ rượu, đôi chân dài thẳng tắp, và đôi găng tay lụa đen cùng màu với bộ đồ.
Màu sắc duy nhất nổi bật là cây quyền trượng vàng gắn đá ruby mà Lãnh Tư đang cầm, khi di chuyển trông như một vì sao băng lướt qua bầu trời đen.
Khi ánh mắt di chuyển lên trên, nàng không thấy chút sự chán ghét, khinh thường rõ rệt nào từ Lãnh Tư cả.
Ánh mắt của Lãnh Tư không dừng lại trên người Cư Dao, khuôn mặt lạnh lùng như băng thể hiện rõ thái độ của cô.
Không thèm nhìn, ánh mắt dừng lại thêm một giây nữa sẽ khiến nó dính bụi, cảm giác như bị xúc phạm.
Lãnh Tư tự mình ngồi xuống vị trí chủ tọa trong phòng, An Sách đứng im tại chỗ, Hy Luân đi đến bên Lãnh Tư: "Đại nhân, ngọn gió nào đưa người đến đây vậy?"
"Nếu biết các người ở đây giấu một con người, tôi nhất định sẽ không đến."
Hy Luân ra hiệu cho An Sách rót trà, thân mật nói với Lãnh Tư: "Bọn em chỉ muốn mừng chuyện người tỉnh lại, mang đến một món quà cho người mà thôi. Người thích con người đẹp hay là con người miệng ngọt? Đứa trẻ này đều có đủ hết."
An Sách nâng khay, đặt tách trà nóng hổi trước mặt Lãnh Tư.
Lãnh Tư cầm tách trà lên: "Tôi thích con người đã chết."
Một câu nói, tựa như tuyên án tử.
Hy Luân chẳng đời nào vì một con người mà thuyết phục Lãnh Tư.
Cô ấy khoanh tay, liếc nhìn Cư Dao, đôi mắt xanh lục bảo ánh lên chút đồng cảm xen lẫn bất lực.
“Nếu đại nhân không thích thì em cũng chịu thôi. Nhưng tiếc thật, một đứa trẻ dẻo miệng thế này.” Hy Luân khẽ cắn đầu lưỡi, trông như một cô em gái bướng bỉnh, tiếp tục tán gẫu bên cạnh Lãnh Tư, coi như ngầm chấp nhận rằng kẻ trong l*иg kia chẳng còn đường sống.
An Sách nghe vậy, mừng rỡ ra mặt: “Thưa đại nhân, tôi nhất định sẽ xử lý cô ta thỏa đáng.”
Lãnh Tư nhẹ nhàng đặt tách trà xuống đĩa, giọng điệu hờ hững mang theo sự chán ghét mà Hy Luân và An Sách đều hiểu rõ: “Đừng nghĩ rằng vì lâu rồi tôi không gặp các người mà sở thích của tôi thay đổi. An Sách, thì ra đây là khẩu vị của ông sao sao?”
An Sách không rõ Lãnh Tư đang nói về vị trà hay về con người kia, chỉ cảm thấy như có thứ gì nghẹn lại trong cổ họng, đành nhìn Hy Luân cầu cứu.
Hy Luân dường như không nhận ra ẩn ý trong lời của Lãnh Tư, mỉa mai An Sách: "Ông không biết cách chiêu đãi thân vương Lãnh Tư sao? Đừng tưởng rằng ông có một cô con gái thông minh lanh lợi thì có thể đứng ngang hàng với đại nhân Lãnh Tư."
Việc tranh cãi có thể dẫn đến việc câu chuyện lại xoay quanh con người kia.
Không muốn đạp trúng vết đau của Lãnh Tư, An Sách nuốt cơn giận vào trong, tránh nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến Cư Dao.