Vừa nãy... không phải cô đã cúp máy của Lục Hàn Chi đấy chứ?
Im lặng vài giây, Khương Nguyệt đột ngột ôm đầu hét lớn: “Cái quái gì vậy?!”
“Tại sao lại thành ra thế này?!”
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, đầu cô như vang lên tiếng chuông báo động, choáng váng hét lên: “Chỗ cũ rốt cuộc là ở đâu vậy?!” Cô vội bật dậy, đầu gối va mạnh vào mép giường.
“A!” Khương Nguyệt hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống giường, dùng ngón tay cái xoa mạnh lên chỗ vừa bị đυ.ng để giảm cơn đau buốt.
Khoảnh khắc đau đớn ấy giúp cô trấn tĩnh lại...
Hiện tại rõ ràng không thể quay lại quá khứ, vậy cô phải làm thế nào mới biết chuyện gì đang xảy ra?
Cô ngồi ở mép giường, vừa xoa đầu gối vừa vô thức ngẩng đầu nhìn quanh phòng. Ánh mắt lần lượt lướt qua tủ quần áo, ngăn kéo bàn trang điểm, rồi dừng ở chiếc tủ đầu giường phía trước.
Khi cơn đau dịu đi, Khương Nguyệt liền mở ngăn kéo tủ đầu giường ra xem. Bên trong là bốn, năm túi hồ sơ được nhét đầy. Cô lấy từng cái ra, ước lượng trọng lượng rồi lại đặt vào chỗ cũ.
Ngăn kéo bàn trang điểm cũng không có thứ cô cần tìm.
Cô khom người, dùng sức đẩy chiếc ghế gỗ nặng nề ở bàn trang điểm đến sát tủ quần áo. Chiếc tủ âm tường màu trắng được chia làm hai tầng, hài hòa với phong cách trang trí đơn giản, nhẹ nhàng của cả căn nhà. Bên trong treo đầy áo sơ mi, áo vest, thậm chí còn có bốn, năm bộ lễ phục với chất liệu đa dạng.
Phong cách tổng thể toát lên vẻ mạnh mẽ, quyền lực.
Khương Nguyệt thầm nghĩ, có vẻ tám năm sau mình đã trở nên rất cứng cỏi.
Cô duỗi ngón trỏ phải, khẽ lướt qua hàng áo sơ mi, chợt nhớ lại mục đích ban đầu, liền nhanh chóng định thần, tiếp tục tìm kiếm.
Vài phút sau, cô mở được chiếc két sắt trong tủ và tìm thấy năm, sáu cuốn nhật ký được cuốn chặt bằng băng dính dày.
May mắn là cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký từ hồi tiểu học.
Nhưng...
Nụ cười vừa xuất hiện trên môi Khương Nguyệt lập tức cứng đờ.
Với ngần ấy cuốn nhật ký, đến bao giờ cô mới tìm ra được “chỗ cũ” mà Lục Hàn Chi nhắc đến đây?
Cô đứng trước tủ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành rút điện thoại ra gọi lại. Hồi hộp đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
Sau hai tiếng “bíp”, cuộc gọi được kết nối, nhưng người bên kia vẫn im lặng.
Khương Nguyệt cố tỏ ra bình tĩnh, chủ động mở lời: “Vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ hẳn, xin lỗi nhé. Cô có thể đến đón tôi không?”
Vừa nói, cô vừa dùng tay ấn mạnh vào ngực trái, như muốn ngăn trái tim đang hoảng loạn khỏi nhảy loạn lên, giống như một con nai nhỏ đang tìm đường thoát thân.
Đầu dây bên kia, Lục Hàn Chi im lặng rất lâu. Lâu đến mức khiến Khương Nguyệt đứng ngồi không yên, đang do dự không biết có nên nói thêm gì không thì cuối cùng cũng nghe được giọng nói quen thuộc: “Trong vòng nửa tiếng nữa, xe sẽ đến đón. Tôi sẽ gửi biển số xe cho cô.”
Khương Nguyệt vừa nghe thấy liền xúc động, trời ơi, cái giọng nói ngọt ngào ấy, giọng nói mê hoặc lòng người ấy, ngay cả chim sơn ca trong truyện cổ tích cũng không thể sánh bằng...
“Điện thoại phát ra tiếng tút... tút...”
Khương Nguyệt: “...”
Cô đưa tay gãi mũi, tiếc nuối nhìn màn hình đã tắt, thầm nghĩ, chỉ có tài xế thôi sao?
Khương Nguyệt miễn cưỡng chọn một bộ trang phục không quá nổi bật trong tủ quần áo: một chiếc áo sơ mi lụa viền lượn sóng màu sáng, cổ áo thắt một dải ruy băng thành chiếc nơ xinh xắn; phối cùng quần ống rộng đơn sắc, vừa tôn eo lại làm nổi bật đôi chân thon dài.
Cô không đeo thêm phụ kiện nào, chỉ vội vàng chọn chiếc đồng hồ “bầu trời đầy sao” của Van Cleef & Arpels rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng ngủ, một giai điệu nhạc thiếu nhi vang lên từ phòng khách: “Mèo con kêu meo meo~ cún con kêu gâu gâu~”
Hứa Khải vừa thức dậy, còn chưa thay đồ ngủ, đang ngồi ở bàn ăn. Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh nhướng mày hỏi: “Cậu hồi phục trí nhớ rồi à?”
Kỳ Kỳ vẫn chưa thay đồng phục đi học, cô bé ôm bát cơm bảy sắc cầu vồng ngồi trên sofa xem video học tiếng Anh. Vừa nghe tiếng động, đôi mắt tròn xoe sáng lên: “Mẹ ơi! Mẹ tỉnh rồi! Canh sườn anh nấu ngon lắm, mẹ mau đến ăn thử đi!”
Vừa lúc đó, Khương Phỉ Nhiên cũng cởi tạp dề xong, liếc mắt nhìn Khương Nguyệt, rồi từ trong bếp lấy thêm một cái bát, vẻ mặt điềm nhiên ngồi xuống sofa.
Khương Nguyệt nhìn cô con gái đang cười rạng rỡ, lại nhìn cậu con trai từ nhỏ đã biết nấu ăn của mình, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hứa Khải. Bị ánh mắt nghi hoặc của anh dòm vào, cô cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giờ tớ nghèo đến mức… đến cả tiền thuê bảo mẫu cũng không có sao?”