Trương gia vừa kin ngạc vừa sợ hãi.
Tức phụ Tam lang từ đâu có lá gan lớn như vậy, dám giáp mặt xét hỏi Quảng Lăng Quận vương?
Lưu thị giáo huấn: "Tiểu đề tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, gọi ngươi ra đây là để tạ ân Quận vương, không phải cho ngươi ăn nói những lời khùng điên này. Còn không mau quỳ xuống khấu đầu lạy tạ với Quận vương. "
Là "người thân còn sống sót của Trương Tuần", tạ ân Phó Cửu Cù đã đến thắp hương là lẽ thường tình.
Nhưng Tân Di không phải là người của thời đại này, đối với chuyện này thật có tâm kháng cự. Hơn nữa, Trương tiểu nương tử không có thanh danh tốt, vậy nàng cần gì phải phá bỏ nhân thiết?
"Ta đều sắp phải tái giá, tiền trợ cấp của Trương gia không đến tay của ta, vậy Quảng Lăng Quận vương có ân gì với ta?"
"Ngươi-" Lưu thị tức giận đến cả người phát run: "Cái thứ vô liêm sỉ này, còn không mau quỳ xuống!"
Tân Di không nóng không lạnh cười một cái.
"Nếu không Quận vương lại ban thưởng cho ta một ít bạc, ta lại tạ ân cũng không muộn?"
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, ướŧ áŧ, lớn mặt nhìn chằm chằm Phó Cửu Cù.
Không sợ sệt, nhiệt liệt, lại mang theo chút hoang đường, bướng bỉnh, khí chất không ăn khớp với người trong phòng khách này.
Ngoài ra còn có vòng eo hẹp nhỏ đó, được thắt bằng một sợi dây gai, như thể một nắm tay có thể bị bẻ gãy, lại có một sống lưng kiên cường như thế, nó có thể bị ai đó bẻ gãy, giống như một con nhím nhỏ có thể đâm người...
Sau một trận yên tĩnh dài dằng dặc.
Phó Cửu Cù ý vị không rõ cười cười, chậm rãi đứng dậy.
"Tôn Hoài, đưa cho nàng ta."
......
Phó Cửu Cù rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Người Trương gia vừa sửng sốt vừa sợ hãi, từng người một giống như nịnh hót lão tổ tông, đi theo cung kính tiễn mấy người bọn hắn ra ngoài.
Khóe miệng Tân Di khẽ nhếch lên, thầm hừ một tiếng, không nhanh không chậm quay đầu lại, anh khịt mũi khịt mũi, không vội quay lại, đưa tay về phía Tôn Hoài đang bị bỏ lại một mình.
"Công công, lấy ra đây đi?"
Nụ cười của Tôn Hoài cứng đờ, hé ra khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm, mang theo một vẻ khϊếp sợ như gặp quỷ.
"Làm sao ngươi biết thân phận của ta?"
Mặc dù hắn ta mặc thường phục, giọng nói cũng không âm nhu bén nhọn như các nội giám bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt, Trương tiểu nương tử làm sao biết được phía dưới của hắn ta... Thiếu cái kia?
Tân Di giật mình, ngay lập tức phản ứng với góc nhìn thượng đế của mình, nhanh chóng cười giải thích.
"Lúc trước đã nghe Tam lang nói qua, bên cạnh Quảng Lăng Quận vương có một vị công công mặt mũi hiền lành nhân phẩm quý trọng, đối xử với mọi người rất tốt, vừa thấy bộ dáng nhân hậu của công công, liền đoán được."
Lời khen này không chút dấu vết, khiến Tôn Hoài rất hưởng thụ.
"Đâu có, đâu có."
Cười một lát, Tôn Hoài lấy từ trong tay áo ra một túi vải.
"Đây là đồ tiểu nương tử làm rơi ở trong Quận vương phủ, hiện tại vật trả lại cho nguyên chủ."
Không phải đưa bạc cho nàng sao?
Tân Di mím môi, không vui lắm.
"Đây là cái gì?"
Tôn Hoài nghĩ nàng đang giả ngốc, bộ dáng hiền lành tươi cười: "Tiểu nương tử tự mình xem đi."
Tân Di khịt mũi, mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ là Quảng Lăng Quận vương muốn cùng ta trao nhận đồ riêng? Ta là góa phụ của huynh đệ hắn, lễ này cho cũng không hợp lắm.”
Khụ! Tôn Hoài hắng giọng, chậm rãi vén tấm vải lên: "Chúng ta cũng khuyên tiểu nương tử một câu, loại đồ vật bên người này, vẫn là nên cẩn thận bảo quản cho thỏa đáng, miễn cho ngươi lại thêm một tội danh nữa..."
Đồ vật bên người?
Tân Di nhìn mảnh vải "Uyên ương hí thủy" lọt vào tầm mắt, lúc này mới nhận ra đó là một cái yếm của nữ nhân.
Nhịp tim của nàng tăng lên một chút, nàng nhẹ nhàng vặn thắt lưng mềm mỏng, không hiểu sao lại nghĩ đến những đốt ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của Phó Cửu Cù khi hắn bưng trà.
Màu trắng sạch sẽ, màu đỏ chói mắt...
Cái yếm này rơi vào trên tay Phó Cửu Cù, là tình hình như thế nào?
"Tiểu nương tử??"
Ngón tay của Tân Di run lên, kinh ngạc hoàn hồn, một bộ dáng ngạc nhiên.
"Công công đang nói đùa đúng không? Tội danh của ta không phải là xấu chết trượng phu hay sao? Tại sao còn muốn thêm mắm dặm muối?”
Tôn Hoài: ...
Tân Di: "Cái này không phải của ta. Có phải là Quận vương có quá nhiều cơ thϊếp rồi nhầm hay không?”
Tôn Hoài: ...
Đối với sự xấu xí của Trương tiểu nương tử, Tôn Hoài đã sớm nghe nói đến, không có ấn tượng tốt về nàng.
Nhưng người trước mặt dường như không hoàn toàn giống như hắn ta tưởng tượng-
Không phải là một giai nhân tuyệt mỹ, nhưng muốn nói nàng xấu xí làm chết người, nhất định sẽ khiến người cười chết.
"Tiểu nương tử da mặt mỏng không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không miễn cưỡng."
Thấy Trương gia đang đi về phía bên này, Tôn Hoài cầm đồ trong tay nhét vào trong lòng ngực.
"Quận vương còn có lời khác, muốn ta dặn dò với nương tử."
Tân Di nói: "Nếu không đưa bạc, nhưng dặn dò khác tất không cần thiết phải không?"
Tôn Hoài hầu hạ bên cạnh Phó Cửu Cù đã lâu, hiếm khi cảm nhận được sự bất kính của người khác. Tiểu nương tử này trong mắt mang ý cười, nhưng trên mặt lại có một sự kiêu ngạo không thể tin được, trước khi hắn ta kịp nói ra, lại có cảm giác như đàn gảy tai trâu.
"Khụ! Quận vương nói, kỳ án Trương gia thôn đã thu hút sự chú ý của triều đình, trước mắt tiểu nương tử không nên rời khỏi thôn khi chưa được phép, miễn cho người nói là sợ tội chạy trốn."
Trong lòng Tân Di hơi trầm xuống.
Chẳng trách người Trương gia nhanh như vậy đã tìm thấy nàng ở thành Biện Kinh, hóa ra là công lao của Hoàng thành ti.
Hừ!
Nhân vật đại phản diện làm việc, quả nhiên đủ ngang tàng đủ hiểm độc đủ quái lạ.
Không đưa bạc, để trên lưng nàng cõng thêm cái nồi còn chưa tính, còn tìm một gã công công đến giáo huấn nàng?
Tân Di liếc nhìn những người trong sân, cất giọng cười to.
"Công công trở về thay ta cảm tạ Quận vương, phần tình của hắn, ta sẽ tiếp nhận, đời này sẽ không cô phụ hắn."
Tôn Hoài: ...