Chợ buổi sáng ở thời cổ đại thường rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng, mọi người đã tụ họp đông đúc. Nhiều cửa hàng vì vậy cũng mở cửa sớm, Bách Thảo Đường dù là tiệm thuốc nhưng cũng không ngoại lệ.
Đẩy chiếc xe lò nướng tới trước cửa tiệm, họ gặp một người học việc đang quét dọn trước cửa, có vẻ như tiệm vừa mở cửa không lâu.
Tống Thế Thư vừa nắm tay Tống Điềm Điềm, vừa mỉm cười: “Tiểu ca, ở đây có thu mua dược liệu không?”
Người học việc nhìn nhóm người xuất hiện từ sáng sớm, ánh mắt đảo qua Tống Thế Thư, Tống Điềm Điềm và Tống Thế Trình, cuối cùng dừng lại ở Tống Thế Thư, quan sát một lúc rồi hỏi: “Có phải ngài là ông quản lý sổ sách ở tiệm vải Cẩm Tú ở phố Đông không?”
Huyện Trường Hà có hai con phố lớn, vì thế những chủ cửa hàng, quản lý hay tiểu nhị quen mặt nhau là điều thường thấy.
Tống Thế Thư mỉm cười lịch sự hơn: “Đúng vậy, ta chính là người quản lý sổ sách ở tiệm vải Cẩm Tú.”
“Vậy sao ngài lại bán dược liệu?” Người học việc hỏi, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Tống Thế Thư vừa định trả lời thì Tống Điềm Điềm đã nhanh nhảu hơn, nói: “Nhị thúc của ta chỉ giúp người nhà bán dược liệu kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.”
Tống Thế Thư nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lanh lợi của Tống Điềm Điềm thì mỉm cười, không ngăn cản, để mặc nàng đối đáp với người học việc.
“Giúp người nhà bán dược liệu à” Người học việc như bừng tỉnh, gật gù hiểu ra.
“Các ngài có thu mua dược liệu không?” Tống Điềm Điềm lại hỏi, giọng nói trong trẻo, mềm mại, mang theo sự hồn nhiên của trẻ nhỏ khiến người học việc không nhịn được mỉm cười.
“Có, tất nhiên là có. Chỉ cần là dược liệu thì chúng ta đều thu mua” Người học việc đáp.
“Vậy củ sắn dây thì sao? Các ngài cũng thu mua chứ?” Tống Điềm Điềm truy hỏi.
Nghe vậy, mắt người học việc sáng lên: “Các người có củ sắn dây à?”
Sắn dây không phải thứ dễ tìm. Vùng phía Bắc rất ít loại này, chủ yếu có ở phía Nam. Do giá trị y học cao và khó trồng, nhiều nơi đã khai thác cạn kiệt, khiến sắn dây trở nên hiếm hoi, gần như thuộc loại dược liệu quý hiếm, ngang với nhân sâm.
Tống Điềm Điềm gật đầu chắc chắn. Lúc này, Tống Thế Thư và Tống Thế Trình mang xuống vài củ sắn dây lớn đặt vào trong tiệm Bách Thảo Đường.
Những củ sắn dây lớn đến mức...
“Trời ơi!” Người học việc sững sờ.
“Mấy củ này được đào từ đâu thế? Núi ở trấn Thất Lý chẳng phải từ lâu đã rất khó tìm được sắn dây sao?”