Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 29: Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt

Nói rồi, ông Tống thở dài: “Nhị Bảo không có năng khiếu học hành, chỉ cần dạy nó biết tính toán và viết chữ là đủ, không cần phải cho nó đi học. Nhưng Tam Bảo thì khác, nó thông minh lanh lợi, hiện tại đã bắt đầu học những sách mà Đại Bảo từng học. Cả hai đều là những đứa sáng dạ, có thể thành danh, thi đỗ khoa cử, rạng danh tổ tiên. Vì vậy, năm nay dù thế nào cũng phải đưa nó lên huyện học hành.”

Ông Tống ngừng lại một chút, giọng nói pha chút áy náy: “Chúng ta cũng không thể để thua thiệt đứa con của lão nhị.”

Nghe vậy, Dương thị hơi ngập ngừng: “Dù củ sắn dây bán được giá tốt, nhưng lo cho ba đứa nhỏ đi học thì nhà mình không đủ sức đâu.”

Ngoài tiền công của lão nhị và tiền bán bánh của lão tam, chỉ dựa vào hai nguồn thu này cũng không thể gánh nổi chi phí học hành cho ba đứa trẻ.

Cho ba đứa đi học, ngoài học phí ra thì mỗi tháng tiền giấy bút cũng phải gần bốn lượng bạc. Còn thêm chi tiêu trong nhà, cuộc sống thực sự khó mà xoay sở nổi.

“Cho nên củ sắn dây nhất định phải bán được giá cao. Hiện tại, lão tam bán bánh cũng khá tốt, ta tính sau này dù kinh doanh kém hơn thì một tháng ít nhất cũng có thể kiếm hai lượng bạc. Chúng ta cố gắng một thời gian, thực sự không gánh nổi thì dừng việc học của lão tứ, để Đại Bảo và Tam Bảo tiếp tục học.”

Ông Tống nói chắc nịch.

Tống Thế Phúc và Tiền thị nghĩ đến chuyện để con mình nghỉ học, họ không ngờ rằng ông Tống đã quyết định sẵn, nếu không thể lo nổi thì sẽ cho Tống Thế Thanh nghỉ học.

“Cái gì, không cho lão tứ đi học sao?” Dương thị ngạc nhiên, “Chẳng phải lão sư nói lão tứ học còn tốt hơn Đại Bảo sao?”

Khi nghe vậy, ông Tống còn mừng rỡ, nghĩ rằng nhà mình sẽ có một người thi đỗ tú tài.

“Không phải ta đã nói rồi sao, nếu thực sự không gánh nổi thì để lão tứ nghỉ học.” Ông Tống đau lòng nói: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, dừng việc học của đứa nào thì ta cũng đau lòng. Nhưng lão tứ là con của chúng ta, nếu phải chịu thiệt thòi thì để nó chịu, cháu nội thì cứ để chúng tiếp tục học.”

Mắt Dương thị hơi đỏ nói: “Ông quyết định thế nào thì làm vậy đi.”

Quả thật, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chọn lựa thế nào cũng có người phải chịu thiệt. Nếu thật sự phải hy sinh, vậy thì để nhi tử mình chịu, sau này có trách cũng chỉ trách cha nương nó.