Khuôn mặt non nớt của Tống Điềm Điềm sáng bừng, “Tam thúc, lát nữa ăn thử xem, nếu ngon thì chúng ta có thể đem bán ở trấn.”
“Chắc chắn được!” Tam thúc chỉ cần nhìn dáng vẻ và ngửi mùi thơm thôi cũng biết bánh này nhất định sẽ bán rất chạy. Đừng nói đến những đứa trẻ, ngay cả ông cũng không kiềm chế được mà thèm thuồng.
Bánh nướng còn đang chờ nguội.
Lúc này, đám trẻ con trong nhà gồm Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo và Ngũ Bảo phấn khởi chạy ùa ra. Nhị Bảo cầm trong tay một chiếc giỏ tre nhỏ, bên trong là những hạt dẻ vừa luộc xong, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
Nhị Bảo vừa cắn một miếng hạt dẻ còn nóng bỏng trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì nóng nhưng không chịu nhả ra, rồi nói lắp bắp: “Muội... muội, ăn... ăn hạt... dẻ...”
Vừa nói, cậu vừa đặt giỏ tre xuống bên cạnh Tống Điềm Điềm. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc bánh nướng trên thớt, ánh mắt cậu lập tức bị thu hút. Chưa kịp suy nghĩ, cậu đã “phụt” một tiếng nhả hạt dẻ trong miệng ra, rồi nhanh như chớp vươn tay định chộp lấy chiếc bánh. Nhưng vừa chạm vào thì cậu đã rụt tay lại và hét lên: “Á! Nóng quá! Nóng chết mất!”
Nhị Bảo bị bỏng liền ôm tay nhảy cẫng lên, miệng la oai oái.
Tam thúc Tống Thế Trình bật cười, “Cho chừa cái tội tranh giành.”
Tống Điềm Điềm và tam thẩm cũng cười theo. Những đứa trẻ khác nhìn Nhị Bảo, ánh mắt lại đổ dồn về phía chiếc bánh nướng trên bàn, cả đám nuốt nước miếng ừng ực, suýt nữa thì rỏ cả dãi ra.
“Muội muội, đây là gì vậy?” Tam Bảo nhìn chằm chằm bánh nướng, nuốt nước miếng hỏi.
Tống Điềm Điềm cười đáp, “Bánh nướng.”
Tứ Bảo và Ngũ Bảo cũng xúm lại quanh bàn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Tam thúc Tống Thế Trình cười xoa đầu mấy đứa trẻ, “Đồ nhóc nghịch ngợm, đừng vội, sắp có thêm bánh nữa rồi.”
Lúc này, Tống Điềm Điềm thấy chiếc bánh đã nguội bớt, liền nói, “Tam thúc, giờ có thể ăn rồi.”
Cuối cùng cũng đến lúc nếm thử xem bánh nướng thời đại này có vị như thế nào.
Nói xong, nàng cầm chiếc bánh lên. Nhị Bảo vẫn đang thổi phù phù tay vì bị bỏng, thấy vậy liền sốt ruột kêu lên, “Muội muội, cho ta ăn với!”
“Nhị ca, ai cũng có phần.” Tống Điềm Điềm bắt đầu bẻ chiếc bánh.
May mắn là chiếc bánh đủ lớn, có tổng cộng bảy người ở đây, nàng chia cho mỗi người một miếng.
Mấy đứa trẻ vừa nhận được bánh liền nhét ngay vào miệng.
Lớp vỏ giòn tan của bánh phát ra âm thanh “rắc rắc” khi cắn. Hương vị béo ngậy của mỡ lợn, hòa cùng mùi thơm của cải mai khô và lớp bột bánh giòn xốp, tan chảy trong miệng, khiến tất cả mọi người đều sáng bừng ánh mắt.