Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Đạo Làm Mẹ Kế

Chương 10: Tình yêu từ mẹ kế

Hai đứa nhỏ tuy rằng tâm tư độc ác chẳng kém gì người trưởng thành, nhưng dù sao cũng mới tám tuổi, thể lực không thể so với người trưởng thành.

Giang Đường nổi cơn hung ác, chỉ dùng bàn tay không bị thương đã túm được Vương Xuân - đứa vừa ném đất vào cô.

Chỉ với vài bước chân, cô đã lôi đứa bé vào phòng ngủ của Lý Chung Tú và chồng.

Vương Vĩ sững lại, thấy em gái bị "mẹ kế" lôi đi, liền chạy theo, giọng trẻ con the thé: "Đồ phụ nữ xấu xa, mày định làm gì? Mày dám bắt nạt em gái tao, tao sẽ bảo bà ngoại và bà nội đánh chết mày, tao còn bảo bố đánh mày nữa!"

"Mày thả Xuân Nhi ra, buông tay!"

Giang Đường nắm cổ áo sau lưng Vương Xuân, một đứa vùng vẫy không ngừng, đứa kia còn định lao đến cắn cô. Ánh mắt Giang Đường tối sầm, đáy mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, không chút do dự đá một cước.

Vương Vĩ không ngờ cô thực sự dám đánh mình, sững sờ một lúc, ngồi phịch xuống đất khóc thét lên.

Thằng bé vừa khóc, Vương Xuân cũng sợ hãi theo, cũng gào khóc theo.

Giang Đường không buông tay, cũng chẳng thèm để ý bọn chúng, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Hai đứa trẻ hư khóc một hồi, phát hiện không ai dỗ dành, biết khóc cũng vô ích nên tiếng nức nở dần nhỏ đi.

Giang Đường: "Đau không?"

Vương Vĩ ngừng khóc một chút.

"... Ừm."

Giang Đường nhếch mép, cười lạnh: "Đồ dê con mắc dịch, đáng đời! Đây là tình yêu từ mẹ kế, hai đứa cứ việc hưởng thụ đi."

Cô cố ý thu bớt lực khi đá, đảm bảo lũ trẻ hư chỉ đau người mà không tổn thương nội tạng. Chúng khóc thảm thiết như thế, đơn giản chỉ là vì chưa bị đánh đủ! Sự nuông chiều của người lớn khiến chúng ngây thơ nhưng cũng đủ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến có thể không chút do dự làm tổn thương người khác.

Trước là đẩy người xuống sông, sau là dùng nước sôi hủy hoại dung nhan.

Vài năm nữa, không biết còn làm được chuyện gì độc ác hơn.

Theo cách giáo dục con cái của nhà cô, nếu không treo ngược lên đánh cho gần chết, hoặc bắt quỳ giữa trời tuyết lạnh cả một buổi sáng, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho những đứa trẻ có khuynh hướng đi vào con đường lầm lạc.

Nhưng Giang Đường không cho rằng ân cần giảng đạo lý cho "kẻ gϊếŧ người" là đức hạnh.

Có thời gian đó, sao không đào tạo vài nhân tài có ích cho xã hội, có tâm hồn lương thiện, như thế không tốt hơn sao?

Huống chi...

Nếu nhà họ Vương biết cô đánh báu vật của nhà bọn họ, dù cô có về nông thôn, bọn họ cũng sẽ tìm cách trả thù.

Giang Đường đã nghe được không ít "chiến tích" của ủy ban cách mạng từ chỗ ông nội, cô khó lòng không e dè.

Tất nhiên, nếu cô đủ lương thiện và thánh mẫu, lúc này nên lấy đức báo oán, an ủi tâm hồn hoảng sợ của lũ trẻ, ân cần dạy dỗ bọn chúng, nói rằng làm như thế là sai, không nên làm tổn thương người khác như vậy.

Nhưng cô không phải người như vậy.

Vì vậy…

"... Mày đánh tao, tao sẽ mách bố, tao sẽ mách bà nội..."

"Hu hu..."

"Đồ phụ nữ xấu xa, đồ phụ nữ hôi hám..."

"Dì út ơi, cháu không dội nước sôi vào người dì nữa đâu, chúng cháu không dám nữa, hu hu..."

Giang Đường đánh chúng rất có kỹ thuật, đảm bảo không để lại vết thương trên người chúng nó, sau đó nhốt hai đứa vào phòng, đợi chúng khóc đủ mới giả vờ đau lòng nói: "Ôi, hóa ra các cháu không muốn dì lấy bố các cháu đến thế, dì đồng ý với các cháu, ai bảo dì là dì của các cháu cơ chứ!"