Bạo Vương Liệt Phi

Chương 2

Quyển 1 - Chương 2: Chiến trường đẫm máu
‘Cha, cẩn thận.’ Vân Dương một mặt ứng chiến một mặt quan tâm cha, cho dù cha có kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm nhưng bây giờ tuổi tác đã cao, hắn vừa phân tâm một chút đã bị kẻ thù nhân cơ hội đâm một đao phía sau lưng, trên lưng hiện ra một vết thương lớn, máu chảy đầm đìa.

‘Dương Nhi, đi đi.’ Vân lão tướng quân lo lắng phân phó, với kinh nghiệm chiến trường nhiều năm, thực tế rõ ràng đã nói cho ông biết, bọn họ đã thua, ông không nghĩ sẽ hi sinh tính mạng của con trai, sau này nó còn phải duy trì hương hỏa cho Vân gia.

‘Cha, con không đi.’ Vân Dương hô to, trước ngực lại bị trúng thêm một đao, cả người dính đầy máu, đứng chôn chân tại chỗ, đã không còn năng lực phản kháng.

Vân lão tướng quân thật sự nóng giận, vội vàng lớn tiếng ra lệnh cho người bên cạnh:

‘Lý phó tướng giúp đỡ Vân phó tướng rời khỏi nơi này.’

‘Nhưng còn Tướng quân thì sao?‘ Lý phó tướng khó xử nhìn ông.

‘Không cần lo cho ta, đi mau.

Đây là mệnh lệnh.’ Vân lão tướng quân cất giọng mệnh lệnh.

‘Vâng, mạt tướng tuân lệnh.’ Hắn cõng Vân phó tướng cả người đầy máu trên lưng, nhìn thoáng qua chiến trường đẫm máu vẫn còn lại lão tướng quân hăng hái chiến đấu, trong lòng đau đớn chạy ra khỏi vòng vây.

Vân lão tướng quân quay người lại, liền thấy mũi kiếm chĩa về phía trái tim mình.

‘Vân Hổ, ngươi chinh chiến cả đời, hiện tại lại thua trong tay thuộc hạ của ta, có phải cảm thấy không phục hay không? Bây giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa,đầu hàng hay không đầu hàng.’ Trong mắt U Linh Vương tản ra hàn khí hung ác cùng lãnh khốc.

‘U Linh Vương, lão phu không có gì không phục, người xưa có câu anh hùng xuất thiếu niên, lão phu đã già rồi, cũng đến lúc phải chết, ra tay đi.’ Vân lão tướng quân mặt không đổi sắc, nhìn hắn, hắn vẫn đứng yên ở nơi đó không nhúc nhích.

Ông đã sớm biết hôm nay mình nhất định phải chết.

‘Tướng quân…’ Tất cả binh lính của Vân triều đều nhìn về phía ông, buông binh khí trong tay xuống.

‘Vương.

Vương.’ Binh sĩ Long triều vui mừng hoan hô.

‘Muốn chết thì ta đây sẽ cho ngươi toại nguyện.’ Ánh mắt U Linh Vương tràn đầy phẫn nộ nhìn ông, thanh kiếm trong tay đột nhiên rút về rồi lại đâm tới.

‘Cha…’ Vân Dương cố sức mở to mắt đúng lúc nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền hôn mê bất tỉnh.

Phủ tướng quân.

Nằm trên ghế của tiểu viện yên tĩnh là một nữ tử với thể chất suy nhược, trong tay cầm một quyển sách, đang nằm ở nơi đó, im lặng đọc sách.

‘Tiểu thư, người lại nằm trong sân đọc sách, thật là không biết yêu quý thân thể của mình, để nô tỳ dìu người trở về phòng.’ Một nha hoàn dung mạo thanh tú đi tới, giọng nói dường như đang nén giận.

‘Tiểu Thanh, không có việc gì đâu.

Bây giờ thân thể của ta đã được thần y điều trị rất tốt, hơn nữa cứ mãi nằm yên một chỗ không nhúc nhích thì sẽ sinh bệnh.

Ngươi xem, ta bây giờ không phải rất khỏe mạnh sao?‘ Nữ tử hơi ngẩng đầu lên, cười nói.

‘Dù vậy cũng không được, trước khi lão gia đi đã hạ lệnh cho nô tỳ phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.’ Nha hoàn tênTiểu Thanh đi đến nâng nàng dậy.

‘Thôi được.

Ta đi vào không phải được rồi sao.

Thật không biết ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư, giúp ta mang sách đi cất trước đi.’ Giọng nói của nữ tử mang đầy ủy khuất, cầm quyển sách trong tay giao cho nàng.

‘Tiểu thư, người lại xem sách binh pháp à, sách này buồn chán như vậy, không hiểu tại sao người lại xem mê mẩn đến thế?’ Tiểu Thanh thật sự không hiểu, tiểu thư nhà người ta, thêu thùa, cầm kỳ thi họa tất cả đều tinh thông.

Còn tiểu thư nhà mình chỉ cảm thấy có hứng thú với sách binh pháp, từ nhỏ đến lớn không biết đã đọc qua hết bao nhiêu quyển.