Cô còn ảo tưởng hắn sẽ vì cô phản đối mà chia tay Phùng Tự Tranh, làm sao có thể chứ?
Hơn nữa, đừng nói cô không có quyền hỏi đến chuyện của hắn, chính là ba cô nguyện ý nghe ý kiến của cô, cô lại có lập trường gì để ba cô từ bỏ sự nghiệp theo đuổi đây?
Cô nhớ hắn thích tất cả mọi thứ về quân sự đến mức nào.
Hắn không nhớ rõ sinh nhật mẹ cô, sinh nhật ông bà nội, thỉnh thoảng nhớ rõ sinh nhật cô, lại thuộc như lòng bàn tay đối với tình huống cá nhân của bất kỳ tân binh nào trong bộ đội, tiền lương hơn phân nửa tiêu vào các loại sách quân sự, loại bình dầu trong nhà đổ cũng không đỡ, cho nên mẹ mới ly hôn với hắn..
Âu Dương Nặc nhớ rõ, sau khi thân bằng hàng xóm biết mẹ cô đề nghị ly hôn, tất cả mọi người đều mắng mẹ cô điên rồi.
Bởi vì ba cô Âu Dương Trăn là nam thần trong lòng mọi người.
Cho đến hôm nay, vẫn vậy.
“Ba, ba cưới Phùng Tự Tranh, sẽ nhanh chóng có thêm con. Đến lúc đó, huyết mạch tương liên với ba cũng không phải chỉ có con.”
Âu Dương Trăn cảm thấy buồn cười, ngậm tàn thuốc, hai tay khoác lên vai cô, cúi đầu nhìn cô nói: "Ba không dám nói, mình có thể không sinh con nữa hay không, nhưng chỉ có một mình Âu Dương Nặc là con của ba."
Âu Dương Nặc thật sự nghe không nổi, cô có một chút chờ mong đối với người đàn ông máu lạnh ích kỷ này quả thực chính là sỉ nhục chỉ số thông minh của cô.
Cô không muốn nói nhiều với hắn nữa, trong lòng lạnh thấu, cô đẩy hắn ra, xoay người mở khóa cửa bước ra ngoài.
Đã năm ngày trôi qua kể từ bữa ăn gia đình khó chịu đó. Âu Dương Nặc nhớ tới giọng điệu bất cần của ba cô, Âu Dương Trăn, nói rằng hắn có thể còn có con nữa, nhưng cô là Âu Dương Nặc duy nhất. Cô đau lòng muốn chảy nước mắt.
Bánh sau nhất định chỉ có thể nhìn phương hướng bánh trước, nhất định vĩnh viễn cách nó một khoảng cách, gần ngay trước mắt, lại xa tận chân trời, bánh trước vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn bánh sau.
Cô là Âu Dương Nặc duy nhất, vậy con của hắn và Phùng Tự Tranh sắp sinh không phải là duy nhất sao?
Cô không còn là đứa con duy nhất của ba cô nữa, vòng tay và vai của ba cô cũng không còn thuộc về cô nữa.
Sẽ có một hoặc vài đứa trẻ khác gọi hắn là "Ba", để hắn ôm, hắn sẽ cho chúng ngồi lên vai, mua kẹo ăn, mua đồ rằn ri, súng đồ chơi sữa, đút cho chúng ăn cơm, Phùng Tự Tranh nhìn họ cha con hoà thuận, người một nhà vui vẻ hòa thuận, nhà kia không còn là nhà của cô nữ, không còn là nơi cư trú của cô.