"Sư tôn, sư tôn…"
Lực đạo trên tay người đàn ông không nặng không nhẹ xoa eo cô, ở giữa vừa mang theo tán tỉnh và trêu đùa.
Y cúi người làm cô không thể giãy dụa, tay lại nâng cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Sư tôn, đệ tử yêu người, cả đời này người chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh đệ tử…"
Nụ hôn cuồng nhiệt lại rơi xuống, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu cố chấp, tùy ý xâm chiếm.
Cô thấy bản thân như rơi xuống đáy biển, cảm giác ngạt thở bủa vây lấy cô.
Khi Lạc Sơ tỉnh lại thấy cổ họng mình hơi khô rát, cô vô thức nhìn xung quanh, từ lúc bắt đầu đến giờ đều không có bất kỳ cảm giác nào.
Ăn uống no say lại nghĩ đến mấy chuyện tà răm.
Gần đây quả thực cô ăn hơi nhiều.
Vậy mà lại mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân không ai khác chính là đại lão nhân vật phản diện lớn nhất trong sách một lòng muốn gϊếŧ mình!
Dù khuôn mặt y đẹp như ngọc, lại còn có cơ bụng tám múi, về chuyện kia cũng rất được…
Nhưng đó là điều mà cô có thể nghĩ sao?
Ấy vậy mà cô lại thèm muốn cơ thể của y, thật đúng là hèn hạ!
Chỉ uống nhiều thêm có hai ngụm rượu, cũng đâu đến mức say thành bộ dạng này đâu trời.
Dựa vào tình hình mà năm ngày nay cô quan sát, Lạc Sơ đã xác định bản thân là linh hồn xuyên vào cuốn sách trước đó vừa đọc qua tên là [Nợ hoa lê], mà sư tôn ác độc lại trùng tên họ với cô.
[Nợ hoa lê] là một trong số sáu cuốn sách hot nhất năm vô cùng dài, nam mạnh nữ cường cùng tiêu diệt quái thú. Là cuốn sảng văn Tu Chân Giới.
Những tiểu thuyết khác đến khoảng hơn một trăm chương là hoàn, [Nợ hoa lê] lại hoàn toàn khác, nó cứ phải lằng nha lằng nhằng, lề ma lề mề, quả thực dài hơn nghìn chương. Nhưng làm Lạc Sơ tức hộc máu chính là, viết ra một cái hố lớn nhưng lại không lấp cho đàng hoàng!
Nữ chính Nguyên Mạch Lê thiên phú dị bẩm lại có nhan sắc tuyệt mỹ, những người đàn ông trong sách đều muốn giam cầm độc chiếm cô.
Nam chính Tiêu Thần có ngón tay vàng, ở Tu Tiên Giới bật hack buff tùm lum, chỉ cần là phụ nữ trong sách đều muốn hạ dược chấm mυ'ŧ hắn.
Nhưng thân là độc giả lâu năm Lạc Sơ không thích nam nữ chính, mà lại si mê nhân vật phản diện có kết cục thê thảm Liễu Thành Chi. Thân là fan mom chính hiệu Lạc Sơ đã khóc rất thảm thiết trước số phận mà con trai yêu mình gặp phải:
Mùa đông lạnh lẽo, tại một ngõ nhỏ vắng người, theo tiếng khóc, một đứa bé trai được sinh ra, y chính là Liễu Thành Chi.
Mẹ Liễu ôm lấy con mình, trên mặt lộ vẻ buồn bã, không có chút cảm giác vui vẻ nào. Vì mắt đứa bé này có hai màu xanh vàng, dựa theo quy định trong tộc, đứa bé nhất định phải bị thiêu chết.
Cặp mẹ goá con côi này vì để giữ mạng, chỉ có thể trốn chui trốn lủi, thời gian trôi qua không những nghèo túng mà còn mắc phải bệnh hủi.
Khi đó, trong lòng Liễu Thành Chi bé nhỏ phải chịu dày vò đến cỡ nào, vì để che giấu thân phận nên y không có bạn bè, không được vui chơi, chỉ có sợ hãi và luôn phải đề phòng cảnh giác.
Đồng thời, mẹ Liễu vì lâu ngày lang thang mà tính tình trở nên vui buồn thất thường, ngày thường sẽ trút giận giận lên người Liễu Thành Chi. Thậm chí dựa vào nhan sắc mà cả ngày mặt dày ở lì trong nhà giàu, không quan tâm đến Liễu Thành Chi.
Khi còn nhỏ Liễu Thành Chi chỉ có thể run sợ chấp nhận, nhưng lại không tài nào thoát ra, vì sau khi trải qua những lần cửu tử nhất sinh*, mẹ đã là chỗ dựa duy nhất của y.
*Cửu tử nhất sinh: suýt thì chết.
"Người hạnh phúc dùng cả tuổi thơ để chữa lành cuộc đời, người bất hạnh dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ."
Tuổi thơ của Liễu Thành Chi chỉ toàn màu đen và lạnh lẽo, không có sự ấm áp yêu thương của cha, cũng không có bạn bè tri kỉ, chỉ có những lần nhục mạ và kỳ thị đếm mãi không hết.
Mới mười tuổi đầu, nhân lúc y đang ngủ mẹ y bỏ y ở nơi Dận Đô nghèo nàn lạc hậu sau đó rời đi, từ đó không còn tin tức.
Một mình y lại lang thang nơi đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, áo không đủ mặc, tuổi thơ tối tăm không chút ánh sáng. Mà trong mấy năm đó, đôi mắt xanh vàng lại càng khiến y khó lòng bước tiếp.
Sống vất vưởng suốt bốn năm, y giành ăn với cả chó hoang, lấy đất làm giường. Khi y mười bốn tuổi vì toàn linh căn mà được Vân Thượng Tiên Phủ giữ lại, cũng bái Lạc Sơ tôn giả làm sư phụ. Vốn cho rằng sự bất hạnh của Liễu Thành Chi đã có thể kết thúc, nhưng nào ngờ người trước mặt trông thì có vẻ tiên phong đạo cốt, tu vi thâm hậu. Là mỹ nhân tính cách lạnh lùng như băng, lại là kẻ có tâm lý biếи ŧɦái vặn vẹo, thèm muốn sắc đẹp đệ tử.
Cô ta bỏ ngoài tai những lời đồn đại của mọi người về y, nhất quyết thu nhận Liễu Thành Chi làm đồ đệ, đơn giản chỉ vì để ý đến dung mạo tinh xảo của y. Cô ta nhiều lần nghĩ đến việc tán tỉnh y, lần nào Liễu Thành Chi cũng hết sức cẩn thận, sau khi bị từ chối vô số lần cô ta không ngại hạ dược muốn được cùng Liễu Thành Chi vui vẻ một đêm, nhưng Liễu Thành Chi ý chí kiên định, dù bị trúng Hàm Xuân Tán cũng phải giữ được trong sạch của bản thân. Lạc Sơ mất hết mặt mũi, từ đó ghi hận trong lòng.
Đến năm thứ tư Liễu Thành Chi bái sư nhập môn, Lạc Sơ tôn giả có mới nới cũ thu nhận nam chính đẹp trai ngời ngời làm đồ đệ.
Cô ta đối với nam chính hết mực cưng chiều, lại đem sự cay cú yêu mà không có được nam chính trút hết lên người Liễu Thành Chi. Thậm chí còn hủy hết tu vi của Liễu Thành Chi, lấy máu đầu tim của y để giúp nam chính tu luyện. Triệt để khiến Liễu Thành Chi một lòng trung thành, hào hiệp trượng nghĩa, chính trực lương thiện là một kỳ tài trong giới tu tiên biến thành kẻ khát máu tàn nhẫn như trong sách đã nói, thành một phản diện bệnh kiều gϊếŧ người đến nghiện.
Sau khi Liễu Thành Chi đọa ma liền trực tiếp đem những kẻ trước đây đã từng lăng nhục y từng người một tra tấn đến chết, mà sư tôn đã từng ngược đãi y chính là một trong số đó.
Liễu Thành Chi không những phế đi linh căn của cô, còn ngũ mã phanh thây cô, tàn nhẫn đến cùng cực. Sau khi biết được sư tôn bị bắt đi, nam nữ chính liền đưa theo tiên môn bách gia đến trừ khử Liễu Thành Chi, cứu vớt chúng sinh.
Vì có hào quang nhân vật chính, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhận ra chân lý tu tiên, độ kiếp phi thăng, đánh bại phản diện Liễu Thành Chi, cứu vớt muôn dân.
Cuối cùng, nam nữ chính thống nhất tu tiên giới, chuyện của họ được người đời ca tụng từ đời này sang đời khác.
Cô còn nhớ rõ đoạn cuối cùng của tiểu thuyết miêu tả Liễu Thành Chi:
"Khi y chết, trong tay còn cầm chiếc chuông nhỏ mà cô đã tiện tay ném cho y."
Một năm sau, Tiêu Thần và Nguyên Mạch Lê đại hôn, mười dặm hồng trang, toàn thành đều mang lụa đỏ, bách gia Tiên Môn đều tới chúc mừng, đám người nối tiếp nhau không ngớt, kề vai nối tiếp, ai nấy đều muốn ngó xem hôn lễ trăm năm khó gặp này.
Lại qua vài năm nữa, những đoá hoa lê trên núi rơi rào rạc xuống, chôn vùi thi thể y bị bầy quạ đen tàn phá thi cốt, phía xa xa dường như truyền đến tiếng cười sảng khoái của một thiếu niên.
"Trên thế gian cô quạnh này, đảo hoa lê rộng lớn như vậy lại không có bất kỳ ai yêu thương y."