Tống Diễm thật không ngờ rằng, cha mình đã ở cái tuổi năm mươi rồi còn có thể ghi bàn hai lần, kiếm về cho hắn một người mẹ nhỏ xinh đẹp trẻ tuổi.
Ngày hôm đó mưa cực kỳ lớn, Tống Diễm lang thang ở bên ngoài mà không mang ô theo, sau khi dầm mưa suốt đêm để rồi biến thành con chuột lột, hắn nghĩ mình nên về nhà rồi tính tiếp.
Vừa mới mở cửa ra đã phát hiện bốn chiếc giày nằm mỗi nơi mỗi chiếc trước lối ra vào, không hề theo một thứ tự nào cả, nhìn kích thước có thể miễn cưỡng phân biệt được chúng là của hai người đàn ông.
Trong nhà không bật đèn, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra được hình dáng bộ quần áo bị chủ nhân của chúng vội vàng ném xuống trên lối đi từ phòng khách đến phòng ngủ.
Tống Diễm đứng trước cửa, có hơi ngại ngùng, mẹ đã qua đời nhiều năm rồi, ông ấy cũng không lấy thêm vợ mới, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc ông sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân mình như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với chuyện tìиɧ ɖu͙© của người lớn.
Mặc dù ông đã không còn trẻ tuổi nữa, nhưng ông ấy vẫn chăm sóc cơ thể mình rất tốt, một tuần sẽ dành ra vài ngày rèn luyện ở phòng tập gym, còn chú ý đến việc quản lý thân thể hơn cả đứa làm con trai ông ấy như Tống Diễm.
Hắn đã từng trêu ông ấy có phải chuẩn bị tìm cho hắn một người mẹ kế nhỏ trong đám học sinh của mình hay không, dù sao Tống Diễm cũng đã từng bắt gặp một nữ sinh gan dạ tỏ tình trực tiếp với ông ấy, thậm chí hắn còn giúp chuyển thư tình, Tống Diễm rất am hiểu sức quyến rũ của cha mình.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ trực tiếp trả lời hắn, chỉ cười cho qua đối với những lời tỏ tình đó, điều này khiến hắn không khỏi sinh ra tò mò với người đã quyến rũ cha hắn khiến ông ấy phải nóng lòng đến mức muốn cởi bỏ quần áo.
Tống Diễm rón ra rón rén đến gần phòng ngủ, cửa không đóng, hai cơ thể khác màu da đang dây dưa với nhau ở trên giường.
Bọn họ đang ở tư thế truyền thống nhất, cơ thể của ông hoàn toàn che kín mất người đang nằm ở bên dưới, không nhìn ra được gì hết, chỉ có thể nhìn thấy được đôi chân dài của người đó quấn thật chặt tấm lưng của ông, hai cánh tay ôm lấy vai và cổ của ông, thỉnh thoảng sẽ có lúc không thể chịu nổi để lại vài vết cào trên người ông, tay chân trắng như phát sáng trong căn phòng tối tăm.
Tiếng sấm ngoài cửa vang lên từng đợt, nhưng thật kỳ lạ Tống Diễm có thể nghe được tiếng nỉ non yêu thương của cha thì thầm bên tai người ấy: “Bảo bối, rên đi, đừng sợ, cứ rên đi, anh muốn nghe.”
Lúc này hắn mới phát hiện ra, ngoại trừ tiếng hôn môi dính nhớp, tiếng nước khi đâm vào rút ra bên dưới cơ thể, tiếng thở dốc nặng nề của ông, thì người đàn ông kia lại yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả hơi thở dường như cũng bị kiềm chế lại.
Động tác của ônglại càng trở nên nhanh hơn, mà người đó giống như được bật công tắc âm thanh vậy, những tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được nữa mà phát ra, nhỏ nhẹ, ẩn nhẫn, phát ra theo những động tác va chạm rồi truyền vào tai hắn một cách đứt quãng rời rạc.
Là một người đàn ông, mặc dù vừa rồi Tống Diễm đã có suy đoán, nhưng bây giờ lại càng chắc chắn chuyện này là thật, là một người cha có đứa con trai đã lớn chừng này như hắn, đột nhiên lại đè một tên đàn ông, Tống Diễm trong một thời gian ngắn có hơi khó chấp nhận, đồng thời cũng càng thêm tò mò về thân phận của người này.
Có vẻ anh ta không am hiểu lắm về chuyện giường chiếu, thậm chí còn không nắm vững được kỹ năng cơ bản như việc rêи ɾỉ sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ, khi Tống Diễm đang nghĩ đến điều này, không biết ông đã chạm phải nơi nào, tiếng rên của anh ta trong nháy mắt đã lên cao vυ't.
Tống Diễm nghe thấy ông khẽ cười một tiếng, hẳn là ông ấy sẽ áp dụng thế tiến công mãnh liệt đó, giọng nói của anh ta như thay đổi trong chớp mắt, khàn khàn, dâʍ đãиɠ, run rẩy nói “Đừng mà”
Khiến dục hỏa bên trong người Tống Diễm nháy mắt dâng cao, hắn vốn là một tên thẳng nam mà cũng bị tiếng rên của anh ta làm cho cứng ngắc.