Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 6: Tạm biệt, gay~

Sở Ngư không tiếng động quét mắt nhìn đám đệ tử, đều nhận được tín hiệu nói rằng "Hoá ra ngươi là kiểu Đại sư huynh như vậy".

Sở Ngư trước mắt tối sầm. Cái nhãn hiệu "gay" đã được dán lên người hắn.

Gay!? Ngươi mới gay! Cả nhà ngươi đều gay!!

Tuy hắn là một trạch nam, còn có chút nhan khống nhưng Sở Ngư vẫn luôn vững vàng tin tưởng bản thân thẳng! Thề luôn! Trên máy tính của hắn còn lưu bao nhiêu là tư liệu hắn xem bằng một tay!

Tại sao lại có hiểu lầm như vậy!

Sở Ngư khổ sở suy nghĩ một chút, chợt thấy không đúng.

Từ từ, Tam sư đệ nói là "Nhị sư huynh ôm Đại sư huynh từ vách núi trở về".

Máu đâu! Chi tiết vai hắn bị máu nhuộm đỏ đâu!

Sở Ngư lại nghĩ một chút, chậm rãi nhận ra mà muốn ôm đầu khóc.

Như thế nào không nghĩ tới! Ban đêm tối tăm, sư đệ kia mới ở Luyện Khí kỳ không thể nhìn trong bóng tối, sao có thể nhìn thấy vết máu trên đầu vai hắn.

Phải giải thích như thế nào? Nói rằng hắn hơn nửa đêm lẻn vào phòng Tạ Hi lột quần áo y bị bắt được giữa chừng, trong cơn giận dữ Tạ Hi cùng hắn đến vách núi quyết đấu?

Đm cái này không phải sẽ càng chứng thực tin đồn hắn gay sao!

Ai sẽ đêm hôm khuya khoắt chạy tới phòng tiểu thiếu niên để sờ ngực không!

Cứng người hồi lâu, Sở Ngư miễn cưỡng duy trì vẻ cao quý lãnh diễm, liếc mắt nhìn mọi người: "Chỉ là nửa đêm không ngủ được, cùng Nhị sư đệ đi ra ngoài đi một chút, không cẩn thận trẹo chân mà thôi. Các ngươi trong đầu cả ngày đầy tạp niệm, còn muốn tu luyện hẳn hoi hay không?"

Một lời giải thích gượng ép luôn yêu cầu câu từ uy nghiêm để tăng tính thuyết phục.

Mặc kệ bọn họ có tin hay không, vẫn phải chấp nhận lời giải thích này!

Nhìn Sở Ngư bộ dáng lạnh nhạt, đám đệ tử không khỏi rụt cổ lại, vội vàng thu hồi ánh mắt. Dù trong lòng chúng nghĩ như thế nào đều không dũng khí nói với người khác.

Sở Ngư đen mặt rời đi, mí mắt lại đột nhiên giật giật, quay lại: "Loại lời đồn đãi này ta không muốn nghe thấy ở Viễn Trần phong, ai dám nói ra, liền đuổi xuống núi. Viễn Trần phong không cần loại người nhiều lời như thế!"

Chúng đệ tử vội vàng nghe lời.

Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng ngữ khí của hắn quá mức lãnh ngạnh không lưu tình...... Nhưng là, nếu để Tạ Hi nghe thấy loại lời đồn đãi kiểu này thì quên việc ôm đùi đi. Tạ Hi sẽ cho rằng hắn muốn ôm đùi giữa đấy.

Xoay người đi chưa được mấy bước, hắn liền thấy một thiếu niên mặc bạch y đứng bên cạnh thân cây, mặt vô biểu tình, ngón tay nhỏ cạy cạy vỏ cây.

Sở Ngư sợ tới mức hồn suýt bay mất.

Đứa nhỏ này đứng ở đây từ khi nào? Vì cái gì tu vi Trúc Cơ của hắn lại không có phát hiện ra tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng ở phía sau!

Những lời hắn vừa mới nói ở trong rừng...... Tạ Hi nghe được bao nhiêu?

Sở Ngư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hơi định thần, nhìn Tạ Hi: "Sư đệ tại sao lại ở đây?"

Tạ Hi liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, "Bên này cãi cọ ầm ĩ, nghĩ rằng Đại sư huynh đang dạy dỗ các sư đệ nên mới đi qua."

Đm, y nghe thấy?!

Sở Ngư chỉ có thể tự an ủi rằng tiểu thiếu niên mười ba tuổi sẽ nghe không hiểu, một bên khôi phục dáng vẻ cao quý lãnh diễm: "Ừ. Bọn chúng nói bậy quá nhiều, tốc độ tu luyện còn chưa bằng một nửa của sư đệ. Là ta quá dung túng."

Tạ Hi nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.

Đại ca ngươi rốt cuộc nghe có hiểu không!

Vì cái gì ánh mắt lại phức tạp như thế!

Sở Ngư sắp quỳ xuống, Tạ Hi bỗng nhiên nói: "Đại sư huynh thương thế như thế nào?"

"Đã sắp khỏi hẳn, còn phải cảm ơn sư đệ."

Hắn vừa dứt lời, Tạ Hi đột nhiên mỉm cười. Sở Ngư lần đầu tiên nhìn thấy y cười, không khỏi ngây ngẩn.

Đáy mắt Tạ Hi xẹt qua hàn quang, bỗng dưng rút ra trường kiếm bên hông, thân hình chợt lóe xuất hiện trước Sở Ngư, lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ hắn.

Sở Ngư kịp thời áp xuống tiếng kêu sợ hãi, nơi mũi kiếm tiếp xúc nổi đầy da gà.

Mẹ nó a a a đại ca ngươi đang làm gì!

Tạ Hi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt phức tạp, vừa phẫn hận vừa khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi: "Lại không né! Ngươi vì cái gì lại không né!"

Đại ca ta hoàn toàn không nghĩ tới một khắc trước ngưoi còn hòa hòa khí khí nói chuyện rồi ngay sau đó đột nhiên động thủ!!!

Nội tâm Sở Ngư một lần nữa rơi lệ.

Hắn yên lặng gõ gõ hệ thống: "Nếu ta hiện tại bị nam chính làm thịt thì sẽ thế nào?"

007 hệ thống: "Game over~ cảm ơn ký chủ đã sử dụng sản phẩm ~"

Sở Ngư: "GG, ta có thể trở về không?"

Nếu có thể trở về, hắn sẽ rất vui vẻ rạch cổ lên kiếm tại đây luôn.

007: "Ký chủ nếu chết tại đây ~ thì sẽ chết luôn nha ~"

Hoá ra chỉ là so với thiên đao vạn quả giữ được thêm một chút thể diện sao!

Sở Ngư đóng hệ thống, cân nhắc một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu nói "Vì áy náy những việc làm hồi trước" thì quá giả. Hắn cũng không thể nói thật đi? Tạ Hi sẽ cho rằng hắn bị đoạt xá mà đâm chết hắn ngay tại đây.

May thay, Tạ Hi không cần Sở Ngư trả lời.

Y lạnh lùng mà thu hồi kiếm, nhìn Sở Ngư trầm mặc không nói: "Đại sư huynh, ngươi thật sự thay đổi rồi."

Hắn trở nên tệ hơn à?

Sở Ngư trong lòng nghĩ thầm, vẫn duy trì vẻ cao quý lãnh diễm mà nhìn Tạ Hi, sau đó lướt qua y, trở về tiểu viện.

Thế giới bên ngoài đáng sợ quá, vẫn là nên về phòng đả tọa tu luyện đi......

Thời gian lúc tu luyện trôi rất nhanh, mở mắt ra là trời đã tối. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, hẳn đã là đêm khuya.

Tuy rằng hiện tại hắn rất sợ Tạ Hi, thế nhưng nghĩ đến nội thương trên người y đã sắp khỏi, Sở Ngư vẫn lén lút chuồn khỏi phòng.

Vất vả ba tháng, không thể thất bại trong gang tấc.

Chắc chắn lúc này Tạ Hi đã ngủ say, Sở Ngư loay hoay ở ngoài, vẫn là không dám đẩy cửa đi vào. Hắn chuyển hướng, nhảy từ cửa sổ vào.

Hắn vừa tiếp đất liền vững vàng đứng thẳng dậy, tư thế đoan chính cầm kiếm, sẵn sàng đón quân địch ngồi ở mép giường Tạ Hi.

Nhìn thấy Sở Ngư, Tạ Hi cũng không kinh ngạc: "Ngươi lại tới nữa."

Má, nơi này có nam chính!

Cửa sổ kẽo kẹt một tiếng đóng lại, Sở Ngư sởn tóc gáy.

Giống như đặt mình trong phim kinh dị vậy, nhưng nhìn thấy một Tạ Hi tỉnh táo so với nhìn thấy quỷ còn kinh khủng hơn.

"Sư đệ......" Sở Ngư miễn cưỡng khống chế được biểu tình run rẩy, thong dong nói, "Sư huynh đột nhiên nghĩ đến ngươi có khả năng quên đắp chăn......"

Tạ Hi thần sắc trầm lãnh hoàn toàn không giống biểu cảm một đứa trẻ mười ba tuổi nên có, nghe Sở Ngư gượng ép nói, ngược lại cười: "Phải không."

......

Sở Ngư trong lòng vẫy tay tạm biệt với tương lai đi đường lớn mênh mông rộng mở, cắn chặt răng. Hoặc là không làm, còn đã làm phải làm đến cùng, dù sao bị phát hiện rồi muốn trốn cũng không được!

Hắn thân hình chợt lóe bay tới mép giường, nhìn thần sắc ngạc nhiên của Tạ Hi, hơi hơi mỉm cười: "Tiểu hài tử đi ngủ muộn là không cao được đâu."

Dứt lời, lưu loát mà đánh ngất Tạ Hi.

Có thể một chiêu hạ gục nam chính, cũng chỉ có lúc này.

Sở Ngư nhìn bàn tay chém rụng hào quang nam chính, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Đem Tạ Hi đặt lên giường, lột quần áo y ra, Sở Ngư kiểm tra nội thương trên cơ thể một chút. Đại khái là sau tối nay liền có thể khỏi hẳn.

"Xem như chuộc tội đi......" Sở Ngư lẩm bẩm một tiếng, đem linh lực hệ thuỷ dồi dào chuyển vào trong cơ thể Tạ Hi, "Ba tháng ôn dưỡng này coi như...... Đền bù cho ngươi."

Tối nay hắn đã một tay đánh hôn mê nam chính, việc ôm đùi này thật sự rất vui.

Bây giờ phải tính toán xem tránh thoát khỏi cốt truyện đại thần như thế nào. Tìm một thế ngoại đào nguyên để tránh họa sát thân 10 năm sau là cực kỳ quan trọng.

Sở Ngư vận chuyển linh lực xong, bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng. Hắn chỉnh lại quần áo của Tạ Hi, lại đắp kín chăn cho y. Cúi đầu nhìn nam chính bộ dáng phấn điêu ngọc trác đáng yêu, Sở Ngư vẫn nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng nhéo một phen.

A a a, vẫn rất mềm mịn như cũ!

Sở Ngư cảm thấy mỹ mãn mà kéo cơ thể mỏi mệt, biếng nhác mà đẩy cửa rời đi, trở về phòng ngủ bù.

Hắn mới vừa rời đi, Tạ Hi liền mở mắt.

Hai tròng mắt thanh minh, không hề có vẻ ngái ngủ.

Y sắc mặt mê mang mà nhìn chằm chằm trần nhà. Tạ Hi sờ sờ mặt, lại sờ sờ ngực.

Y làm bộ ngất xỉu, nghe Sở Ngư lầm bầm làu bàu, cảm nhận được dòng linh lực ôn hoà giống với linh lực nhận được trong lúc ngủ suốt ba tháng kia, lúc y không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Sở Ngư thế nhưng tự hy sinh bản thân. Ba tháng này hắn liên tục ôn dưỡng thân thể Tạ Hi. Mỗi đêm đều vận chuyển linh lực lâu như vậy, không chỉ làm tu vi trì trệ, thậm chí còn tổn hại căn cơ.

Nhưng mà, thiên ngôn vạn ngữ, Tạ Hi lại chỉ muốn hỏi một câu "Vì cái gì".

Vì cái gì trước đây luôn cao cao tại thượng mà khinh nhục Tạ Hi, hiện giờ lại hạ mình bảo vệ y.

Sau khi cha mẹ mất tích, Lục Khinh An đem y về Thiên Uyên Môn, rồi lại hàng năm vân du bên ngoài. Tạ Hi đã rất lâu rồi không được cảm nhận sự ấm áp khi có người quan tâm chiếu cố.

Nước mắt đột nhiên trào ra, Tạ Hi toàn thân cuộn tròn lại, ủy khuất ôm đầu gối mà nhẹ giọng nức nở.

Sở Ngư tất nhiên sẽ không biết Tạ Hi đang suy nghĩ cái gì.

Hắn về tới phòng, thân mình lảo đảo, đầu chạm gối liền ngủ.

Tạ Hi nội tâm phức tạp, nước mắt đầy mặt mà thức thẳng đến bình minh. Đến khi âm thanh nhốn nháo ồn ào của những đệ tử học tiết buổi sáng truyền đến, y mới giật mình, xoay người ngồi dậy.

Mấy tháng nay Sở Ngư thay đổi quá mức rõ ràng. Tạ Hi đã có thể xác định, Đại sư huynh không phải Đại sư huynh trước kia.

Đại sư huynh trước kia luôn cao cao tại thượng, khắc nghiệt ác độc, bị người chán ghét. Đại sư huynh hiện tại lại làm y đột nhiên nảy sinh ý niệm muốn thân cận.

Rửa mặt thật sạch, Tạ Hi đẩy cửa ra ngoài, híp mắt nhìn nhìn không trung rồi đi đến trước cửa phòng Sở Ngư. Chần chừ một lát, y lại chuyển hướng đến phía trước cửa sổ. Vừa nhảy vào liền thấy Sở Ngư đang ngủ như chết.

Tạ Hi không biết nói gì.

Cứ như vậy không có phòng bị?

Hắn quả thật đã thay đổi.

Nhìn chằm chằm gương mặt thanh điềm lúc ngủ của Sở Ngư, Tạ Hi đột nhiên nhớ lời đồn đãi lan truyền trong đám đệ tử hôm qua.

Bên tai y bỗng nhiên nóng lên, vội vàng lui ra ngoài. Đứng ở sân viện sửng sốt hồi lâu, y mới đi tới vách núi ngày thường hay đả tọa tu luyện.

Vực sâu dưới vách núi được nói là một trời một vực, thực ra là một cái Ma Vực. Nghe nói vực sâu này bị ma tu nguyền rủa. Một người rơi xuống vô luận tu vi cao như thế nào đều sẽ chết không tử tế. Nếu tới gần quá mức, sẽ bị Ma Vực dụ dỗ nhảy xuống.

Ngày thường đám sư huynh đệ đến đây học tập đều không dám tới gần, sợ rơi vào sẽ mãi mãi không ra được.

Nhưng lấy Ma Vực này mài giũa tâm tính lại không tồi.

Ma Vực có một khối đá xanh, ngày thường chỉ có Sở Ngư mới được sử dụng, từ khi hắn thay đổi, Sở Ngư không còn dùng lại.

Tạ Hi ngồi khoanh chân trên phiến đá xanh, nhắm mắt lại, mặc niệm tâm quyết. Trong chốc lát, trên người y bắt đầu lưu chuyển quang hoa như sương khói. Rất nhanh liền đem toàn thân y khóa lại bên trong, ngũ quang thập sắc, huyến lệ nhiều màu.

Mặt trời nghiêng dần về phía Tây. Tạ Hi lại mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, tròng mắt đen nhánh rực rỡ lấp lánh.

Luyện khí tầng tám.

Tạ Hi cảm nhận linh lực dư thừa trong cơ thể, biểu tình bỗng nhiên cứng đờ. Y tiến giai nhanh như vậy, chẳng lẽ...... Là công của Sở Ngư?

Lần đó ở trong rừng, khi Sở Ngư ép y ăn trái độc, chẳng lẽ thật sự không phải để hại y?

Trầm tư một lúc lâu, Tạ Hi đột nhiên nhớ ra, tối nay Sở Ngư hẳn là sẽ lại đến.

Đến lúc đó sẽ hỏi cho rõ.

Tạ Hi khó có được tâm tình không tồi, nhẹ nhàng đi xuống từ vách núi, hướng tiểu viện trở về. Lúc đi ngang qua cửa sổ phòng Sở Ngư, y nhìn thoáng qua bên trong, vừa vặn thấy Sở Ngư nhắm mắt, ngồi khoanh chân đả tọa tu luyện.

Mím môi, y trở lại tiểu phòng, ngồi nghiêm chỉnh, chờ Sở Ngư đến.

Thời gian lặng yên trôi qua, mắt thấy đêm càng ngày càng tối, đã qua thời gian Sở Ngư bình thường tới. Tạ Hi nhíu mày, nhẹ hít vào một hơi, tiếp tục kiên nhẫn mà chờ.

Một canh giờ trôi qua......

Hai canh giờ trôi qua......

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Hi càng ngày càng đen, rốt cuộc chờ không nổi nữa, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Y đá văng cửa phòng Sở Ngư, đi đến mép giường thì thấy.

Sở Ngư ngủ đến là ngon giấc.

Tạ Hi sắc mặt rốt cuộc đen hoàn toàn: "Sở, Ngư!"

Tạ Hi kỳ vọng thất bại, nghiến răng nghiến lợi, kiếm kêu lạch cạch, đằng đằng sát khí.