“……”
Rand á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, cậu mới lắp bắp mở miệng nói: “Nhưng mà, chính là tin tức này cũng không đại diện cái gì…Ý em là, sẽ có người tới xử lí những chỗ đó thôi đúng không? Ở bất kì chỗ nào…Ý của em là, bất luận ở đâu…Em đều có khả năng gặp chuyện như vậy…Có lẽ là xác suất rủi ro, có lẽ nhà máy năng lượng nguyên tử tiết ra…Anh không thể luôn vì chuyện này mà bắt em dọn đi…”
Chính cậu không ý thức được, khí lực dần trở nên mềm xuống. Rốt cục, Rand từ trước tới giờ đều không biết cãi nhau.
Cậu rõ ràng biết cách làm của Vinson không thích hợp, nhưng đối phương đưa ra chứng cứ ở điểm này, cậu ngôn ngữ lại nghèo nàn nên không thể phản bác cãi lại.
Chỉ là rò rỉ chất hoá học mà thôi…
Cạu nghĩ, hôm nay cậu còn ở đó ngây ngốc cả buổi chiều, còn không cẩn thận làm tay mình có vết cắt, nhưng tóm lại vẫn an toàn trở về, không sợ nếu Vinson không phái trực thăng cùng đám người lính đánh thue đáng ghét kia chặn đường đón cậu, cậu cũng có thể an toàn về nhà. Nhưng mà, với Vinson thần kinh không được bình thường thì điều đó cũng không liên quan gì hết, người được gọi là ‘anh trai’ đây hiển nhiên tư duy không phải người bình thường có thể hiểu được. Rand nghĩ, có lẽ chỉ có những người mang thai bị trầm cảm sau sinh mới có thể hiểu được Vinson.
“Có khả năng nước sẽ bị ô nhiễm.”
Vinson nói, y nhẹ nhàng nâng mày, dùng ánh mắt lo lắng mãnh liệt nhìn chăm chú vào cậu, thanh âm y cứng nhắc như máy móc, bệnh rối loạn cảm xúc của y càng biểu hiện rõ ràng hơn.
Ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ rọi vào, dừng trên màu tóc trắng và khuôn mặt của Vince, khiến anh trông như một bóng ma màu trắng.
“Rand, anh rất lo cho em, anh vô cùng, vô cùng lo lắng cho em… Anh đã đánh mất em một lần, anh sẽ không phạm phải sai lầm này lần thứ hai…”
Y không ngừng lặp lại những lời này.
Một cảm giác nặng trĩu xuất hiện trong lòng Rand, cậu cảm thấy như có người đang kéo dạ dày cậu. Rand hít một hơi thật sâu rồi thở dài, đi đến phía trước, ngồi cạnh Rand.
Cậu duỗi tay ôm lấy Vinson, cảm nhận được bờ vai đang run rầy của y.
“Tất cả đều đã qua, em đã trở về, em đã trở lại, cho nên anh không cần lo lắng.” Cậu nói với Vinson, “Em biết chuyện kia đã tạo thành thương tổn đối với anh, nhưng mà, Vinson, nhìn em…”
Cậu đối diện với tròng mắt màu đỏ của Vinson.
Khoàng cách này làm cậu có thể thấy được chính mình trong đôi mắt của Vinson.
“Nhìn em, Vinson, em đã không còn là trẻ con, em có thể bảo vệ tốt bản thân.”
Vinson ánh mắt ảm đạm nhìn xuống, bắt được cánh tay Rand, có vẻ lo âu và khẩn trương.
“Không, Rand, em hãy đến Kansas, em đến đó rời xa những nơi có nước…”
“Được, được!” Rand thất bại giơ tay lên đầu hàng, “Em đi đến Kansas, nhưng mà chúng ta thảo luận tốt một việc, em đi Kansas, anh bỏ giảm thị em.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ giám thị em.”
“Được rồi, anh chưa bao giờ giám thị em, anh chỉ đang nhìn em…bằng các loại phương thức…Vinson, em thích kiểu này.”
Rand không thể không nói.
Vinson càng thêm nôn nóng, y cùng Rand dây dưa trong chốc lát… Rand bắt đầu cảm thấy nên cảm ơn đoạn thời gian làm quản lý thư viện kia, mấy bà cô nhiều chuyện kia đã giúp cậu tôi luyện được khả năng biết tự khống chế và kiên nhẫn vô cùng trong mọi tình huống.
Cuối cùng, cậu cũng thuyết được Vinson.
“Tốt thôi, Kansas thì Kansas. Anh tốt nhất nên thề thật sự sẽ không giám thị em nữa, hoặc là nhìn em, hoặc em dõi em…Anh biết ý em mà.”
Rand nói với Vinson. Cậu trước sau đều không tin lời hứa hẹn của Vinson. Tuy nhiên cậu biết, anh là một người sùng đạo, đó là do một lần cậu thấy được phòng cầu nguyện của anh khi 2 người còn ở chung. Cậu chỉ còn có thể trông cậy vào niềm tin tôn giáo của Vince có thể thắng được sự cố chấp của anh.
Vẻ mặt Vinson lộ ra sự bi thương.
“Nếu em đó là thứ em muốn, thì anh không cần phải thề.” Y nói, “Mọi chuyện sẽ như ý em.”
Rand cắn môi, ánh mặt này của Vince lại lần nữa thành công khiến lông tóc của cậu dựng hết cả lên, cậu thậm chí còn không dám đi thu thập đồ đạc của mình, trên thực tế thì cũng chả có gì để mà dọn.
Tiếp theo, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Rand cầm lấy chiếc túi cậu đeo lúc đi lấy tin, leo lên máy bay tư nhân Vince đã chuẩn bị cho cậu. Hành trình lần này nhanh hơn so với Rand tưởng tượng rất nhiều, nhanh đến mức khiến lòng cậu dâng lên một chút nghi ngờ. Vinson nói là vụ rò rỉ nguyên liệu hoá học nhưng vì đó mà sợ hãi tựa hồ có chút bất thường, y quả thực là điên cuồng muốn nhanh chóng đưa cậu cách càng xa bờ biển Lam Nguyệt càng tốt.
Mà Kansas vừa lúc ở trung tâm nước Mỹ, cách xa bở biển.
Rand nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vinson một cái, ánh mắt xẹt qua, ở phía trước Vinson đang nhắm mắt cơ hồ nháy mắt liền mở mắt.
“Rand, có cần gì sao?”
“Không, cái gì cũng không cần.”
Rand cứng đờ người, di chuyển tầm mắt.
Suy xét đến việc từ trước đến nay thần kinh Rand đều trong trạng thái không thể làm người khác an tâm, phản ứng kịch liệt này ngược lại mới bình thường. Rand nhanh chóng đang nghi ngờ đánh bay mất.
Căn hộ chung cư Vinson chuẩn bị cho cậu nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố, điều khiến Rand thở phào chính là, mọi thứ trong căn hộ này đều vô cùng bình thường. Bình thường ở đây nghĩa là: nội thất bình thường, căn hộ trông cũng không quá trang trọng, trên giường cũng không có em gái tai thỏ mặc đồ hở hang nào đang chờ cậu đến ngủ cùng. Rand đưa mắt nhìn cả căn phòng, thảm màu xám và giấy dán tường hiển nhiên đều là đồ mới, vật dụng trong nhà khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái (Rand không hề muốn đi đoán giá trị của mấy món đồ này chút nào). Ngoại trừ căn phòng vì quá sạch sẽ, ngăn nắp nên trông có vẻ như mấy banner quảng cáo nhà đất ngoài phố, còn lại, cậu không tìm được khuyết điểm nào.
Rand không biết người nào đã đề xuất ý kiến này với Vince, thế nhưng cậu thật tình rất cảm ơn người kia, cuối cùng cũng có thể khiến Vince học được làm sao để chọn một căn nhà thích hợp cho người bình thường ở.
“Em rất thích, cảm ơn anh, Vinson.”
Cậu quay đầu, nói với Vinson.
Vinson có vẻ rất kích động và vui mừng, cảm xúc của y khiến Rand không nhịn được nghĩ có lẽ bình thường mình có đối xử với y quá hà khắc
Vinson tiến đến hôn đỉnh đầu của Rand, khiến thân thể cậu run lên một cái, thế nhưng cậu cuối cũng vẫn không đẩy y ra.
Cậu nhớ đến đoạn clip khi còn bé của mình và Vinson, Vinson lúc đó mới 6 tuổi, khuôn mặt tươi cười hôn môi nhóc Rand trong tiếng cười của bố mẹ.
“Em thích là tốt, Rand, anh chỉ hy vọng em luôn tốt và vui vẻ…”
Y tựa như còn muốn nói thêm gì, nhưng một người đột nhiên cắt ngang, có lẽ là thư kí của y, biểu tình ngưng trọng tiến lên, đưa cho y một chiếc điện thoại.
Sắc mặt của Vinson sau khi nghe xong điện thoại rất không tốt, mắt y có vẻ đỏ lên trong chốc lát, cảm giác như có một loại ánh sáng ma quái thoáng lóe lên, nhưng bị y đè nén xuống trong giây lát.
Dù vậy, Rand vẫn không kìm được rùng mình một cái.
Rand biết tin tức thư kí mới thông báo nhất định là chuyện khó giải quyết. Nếu không phải, Vinson tuyệt đối sẽ không vội vã rời đi như bây giờ, chấp niệm của y đối với Rand vĩnh viễn làm cho cậu không nén được cảm thấy sợ hãi. Rand phát hiện, với cậu bây giờ, chắc chẳng có gì vui bằng chuyện Vinson sẽ rời đi.
“Anh xin lỗi em, anh nghĩ anh phải rời đi…Rand, em phải bảo đảm bảo vệ tốt bản thân.” Trước khi đi, y lại nói với Rand thêm lần nữa.
“Em đảm bảo.”
Rand áp chế bớt tâm trạng vui sướиɠ đối với y mà nói.
“Anh chỉ muốn em hết thảy đều tốt.”
Vinson nhìn chăm chú vào Rand mà nói.
……………..
…………………..
Nhìn theo hướng Vinson đi, Rand nhanh chóng trở về căn hộ, sau đó đóng của lại. Cậu dựa vào trên cửa, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu có một loại ảo giác toàn thân đều nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Thẳng đến lúc này, cậu mới có sức tự do hô hấp.
Sau khoàng thời gian nghĩ ngơi ngắn ngủi, cậu kéo tủ quần áo, nhìn quần áo đầy đủ ngăn nắp bên trong. Rand nhìn nhãn hiệu, không có bất ngờ gì lắm, dù cậu có đi làm quần quật mười năm cũng không đủ tiền mua quần áo đắt tiền như thế này.
Rand nới lỏng carvat, hàng siêu thị thôi. Cậu nghĩ, Vinson mà thấy thứ này chắc sẽ trực tiếp ngất luôn.
“Được rồi, bình tĩnh nào. Anh ấy đã hứa sẽ không cho người theo dõi mình nữa rồi.”
Rand nhìn người đàn ông có chút ốm yếu trong gương lẩm bẩm. Sau vài phút, cậu lê thân thể mệt mỏi đến phòng khách, cầm lên chiếc túi cậu đem theo.
Cũng không có gì quan trọng trong túi, nhưng cậu vẫn muốn sắp xếp một chút, nghĩ thế, Rand mở khóa kéo…
“Mẹ nó, gặp quỷ!”
Cậu trừng mắt nhìn, cái bình đang khẽ lăn trong túi kia, không kìm được chửi thề.
Cậu vậy mà quên mất con cá chết tiệt kia!
Bị bỏ trong không gian kín cả một buổi tối như thế, cá bình thường chắc chắn không sống được. Rand mở nắp bình trong vô vọng, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần đón tiếp mùi hôi thối của cá chết.
Nhưng mà…
“Chết tiệt, cái gì đây?”
Khi nhìn rõ được thứ trong bình, Rand lần thứ hai không kìm được thốt lên: “Gặp quỷ.”