Mưa vẫn đang rơi.
Một vài hạt mưa rơi xuống khuôn mặt Ngu Tuệ Tuệ, ý thức của cô dần dần hồi phục trở lại.
Thể chất của người tu tiên tiên tốt hơn người bình thường, mặc dù vừa mới hôn mê bất tỉnh do trời lạnh, nhưng sau khi bình phục lại, cảm thấy cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Cô lau hết nước mưa trên mặt, nghĩ cách làm thế nào mở miệng nhờ huynh đệ gác cầu tới giúp đỡ Tạ Dung Cảnh luôn.
Tên đại vai ác này có rất nhiều vấn đề, nếu có thể, nàng rất vui lòng thay đổi một mục tiêu nhiệm vụ. Nhưng đáng tiếc không đổi được, nên chỉ có thể kiên nhẫn hoàn thành nhiệm vụ.
“Cái kia.”
Cô vừa mới nghiêng đầu qua, ngay lập tức nuốt những lời nói tiếp theo vào trong.
Lúc này cô gần như đã bình phục, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, Ngu Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào quần áo màu đen ướt đẫm nước mưa bên mặt, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
......
Lạ quá, nhìn lại một cái.
Ngu Tuệ Tuệ không thể tin được ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc cằm tái nhợt của đại vai ác.
Không thể không nói, dung mạo của Tạ Dung Cảnh rất là lừa người, sống mũi cao môi mỏng, vài giọt nước rơi xuống phần đuôi của hàng mi dài, khiến cho dung mạo hắn trong veo như băng tuyết.
Trong lòng ngực hắn lạnh ngắt, bàn tay ôm cô lộ ra khớp xương rõ ràng.
Hơi nước hòa tan hơi thở tà khí dường như không tồn tại trên người hắn, đồng thời tăng thêm cho hắn một chút yếu đuối, không hề giống đại vai ác chút nào.
“Mưa sắp tạnh rồi, đại tiểu thư.”
Tạ Dung Cảnh chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi lạnh lùng, âm cuối mềm mại, như viên kẹo phủ đầy tuyết.
Rõ ràng miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng bước chân đi rất vững vàng, Ngu Tuệ Tuệ ngạc nhiên: “Chân ngươi không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tạ Dung Cảnh mỉm cười thật ấm áp dịu dàng, hoàn toàn không có biểu cảm mệt mỏi bi quan chán đời như buổi gặp mặt vào tối hôm trước.
Ngu Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã đoán đúng, loại người như Boss cuối cùng sức sống thật sự rất ngoan cường.
Cô cảm thấy yên tâm, thay đổi một tư thế thoải mái, rồi rúc vào vòng tay của Tạ Dung Cảnh.
Cho dù sau này hắn sẽ trở thành đại vai ác, cho dù hiện tại hắn đã gϊếŧ người...... Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, mối quan hệ ở chung cũng miễn cưỡng nằm trong phạm vi bình thường, nên cô cũng không có gì phải khẩn trương cả.
Cũng không phải cô đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, chủ yếu là lo lắng đề phòng cũng vô ích mà thôi, Ngu Tuệ Tuệ không có ưu điểm nào khác, ngược lại tâm thái là tốt nhất, thậm chí còn có thời gian suy nghĩ: Chờ đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, nhất định sẽ chia sẻ kinh nghiệm này trên diễn đàn của cục xuyên thư.
Hình tượng của đại danh nhân Tạ Dung Cảnh trên diễn đàn vẫn luôn là kẻ sát nhân cuồng ma, nếu Ngu Tuệ Tuệ nói hắn đã cứu mình, chắc chắn trong vài giây bình luận sẽ 99+...... Không, có lẽ cũng không nhiều như vậy, bởi vì nhất định mọi người sẽ cảm thấy chuyện này là bịa đặt.
Cô nghĩ như vậy, một bàn tay xoa xoa cái trán của cô.
“Khó chịu ở đâu à? Tại sao không nói một lời nào?”
Đồng tử màu đen của Tạ Dung Cảnh phản chiếu hình ảnh bản thân ướt như con chuột lột, mà thần sắc trên mặt đối phương, hình như đang...... Lo lắng?
Ngu Tuệ Tuệ sửng sốt.
Cô vốn cho rằng đối phương bế cô rời khỏi cầu Nguyệt Ngưng, chỉ là tai nạn trong tai nạn mà thôi, sao còn tặng kèm dịch vụ quan tâm khách hàng, vai ác này thật sự quá khác thường.
Đầu ngón tay của Tạ Dung Cảnh lướt từ trán xuống cằm cô: “Nếu không thoải mái thì nói cho ta biết.”
Ngu Tuệ Tuệ vội vàng lắc lắc cái đầu như trống bỏi.
Cảnh giác jpg.
Nếu không phải xác định trong cùng một lúc một thế giới chỉ có thể tồn tại một người xuyên không, thiếu chút nữa cô cho rằng Tạ Dung Cảnh bị người ta đoạt xác.
Trong mắt thế nhân đại vai ác là kẻ xấu xa nhất, lúc này đối mặt với cô thì hỏi han ân cần, giống như đối xử với cô hơi khác biệt. Nhiệm vụ tiến triển thuận lợi như vậy, theo lý thuyết, cô nên vui vẻ mới đúng.
Ngu Tuệ Tuệ không mấy vui vẻ, trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo.
Bất kể là tài liệu thu được từ cục xuyên thư, hay là những tình báo biết được trong thế giới cốt truyện, bên trong Tạ Dung Cảnh cũng không phải kiểu người lương thiện gì, chính xác mà nói, hắn là một Ma tộc, giống như loài hổ tàn bạo trời sinh đã ăn thịt, trường hợp như ma vật này trời sinh đã thiếu nhân tính.
Cho dù có lùi lại vạn bước, hiện tại hắn vẫn chưa phải người xấu làm ra tội ác tày trời gì, cũng không dính dáng gì đến ôn nhu săn sóc.
《Quy tắc người xuyên không》điều thứ nhất: Không bao giờ đánh giá bản thân quá cao.
Khi còn học tập ở cục xuyên thư, thành tích Ngu Tuệ Tuệ không phải là tốt nhất, nhưng cũng không phải đứa ngốc, những đạo lý cơ bản cô vẫn hiểu.
Nghe nói có một số người xuyên việt tự cho mình vượt trội hơn người bản địa, cho rằng có thể đùa giỡn người ở thế giới này trong lòng bàn tay, kết cục vô cùng thê thảm.
Đây là tiểu thế giới trong sách không sai, nhưng những người bên trong đó cũng là người bằng xương bằng thịt, còn cô Ngu Tuệ Tuệ chỉ mới nhân thức mục tiêu nhiệm vụ được một ngày, dựa vào cái gì có thể khiến đối phương nhìn mình bằng con mắt khác, cô cũng không phải nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết, có thể có được hào quang giống như nhân vật chính.
Mà hiện tại, dường như độ hảo cảm của Tạ Dung Cảnh đối với cô rất cao...... Trên thực tế, điều này rất không bình thường.
Mưa thực sự đã tạnh dần.
Những đám mây đen dày đặc trên bầu trời, khiến sắc mặt của Tạ Dung Cảnh càng thêm trắng bệch, bệnh tật khiến khí chất có phần suy yếu, giống như loại ma nam xinh đẹp của bộ phim kinh dị ở trong nước.
Vết thương trên người anh vẫn còn đang rỉ máu, cô quay đầu nhìn lại, thì thấy trên đường hai người đi qua để lại một vài vết đỏ linh tinh, vô cùng rõ ràng trên nền tuyết trắng của cầu Nguyệt Ngưng, giống như hoa mận rơi trong tuyết.
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, cực băng vạn năm không nhiễm bụi trần, thời gian không đến một nén nhang, những dấu vết này sẽ hoàn toàn tan thành mây khói, không có ai chảy máu trên đó, cũng không có ai thiếu chút nữa chết ở trên đó.
Nó vẫn là cây cầu Nguyệt Ngưng thánh khiết thôi.
Phía trước cách đó không xa, thấp thoáng xuất hiện những thềm đá cùng hoa cỏ.
Cuối cùng cũng đến, Ngu Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm.
Cô quyết định tìm ý tu hoặc thứ gì đó xem bệnh cho Tạ Dung Cảnh, tốt nhất là chữa trị đầu óc luôn.
Chỉ là…… Ngu Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, tại sao có cảm thấy cảnh sắc bên cầu đã thay đổi?
“Đã tới Bắc Phong, đại tiểu thư.”
Tạ Dung Cảnh đúng lúc mỉm cười và nói.
“Hay là nói đại tiểu thư phải về Nam Phong?” Đại vai ác lễ phép vô cùng: “Thực xin lỗi, vừa rồi quên mất.”
Ân ân, ta tin ngươi cái quỷ.
Ngu Tuệ Tuệ hướng về phía hắn lịch sự mỉm cười: “Không sao đâu, để ta xuống trước đã.”
Xe ra không thể tránh khỏi quá trình tự mình bôi thuốc này rồi, cô có chút hối hận, sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôm qua chắc chắn sẽ không trộm làm biếng.
Về phần tại sao Tạ Dung Cảnh lại có thái độ như vậy với cô, cô đã không còn suy nghĩ nữa.
Không biết tình huống như này, các tiền bối có dày dặn kinh nghiệm của cục xuyên thư sẽ ứng phó như thế nào? —— Có quỷ mới biết bọn họ sẽ làm cái gì, trước đây chưa từng có ai đăng bất cứ điều gì về bạch nguyệt quang của Tạ Dung Cảnh.
Nếu không biết, thì không cần ứng phó.
Như tục ngữ đã nói: *Xe đến trước núi ắt có đường.
*Xa đáo sơn tiền tất hữu lộ - 车到山前必有路: Dùng để khuyên nhủ những người đang thất vọng hoặc đang lo lắng về chuyện gì đó.
Tạ Dung Cảnh suy nghĩ cái gì không liên quan đến cô, cô không muốn yêu đương cùng hắn, quản trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ cần nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, trở thành bạch nguyệt quang là đủ rồi.
Bạch Nguyệt Quang chứ không phải *giải ngữ hoa, cho nên cảm thấy có chút xa cách với mục tiêu nhiệm vụ, nói không chừng sẽ có ích hơn khi lưu lại cho hắn một hồi ức tốt đẹp.
(*) Giải ngữ hoa - 解语花: chỉ người con gái mỹ lệ, xinh đẹp.
Ngu Tuệ Tuệ vẫn nhớ rõ, thiết lập hiện tại của cô là tiểu bạch hoa chính nghĩa lương thiện.
“Nếu đã tới đây rồi, hay là để ta đưa người về.” Cô ngẫm lại những lời thoại tiểu bạch hoa sẽ nói, thể hiện sự lo lắng một cách hợp lý: “Thương thế của ngươi còn chưa lành, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn......”
“Cảm ơn đại tiểu thư.” Tạ Dung Cảnh nhướng mày đáp lại.
Không cần cảm ơn ta, Ngu Tuệ Tuệ nghĩ bụng, muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn lão sư dạy diễn xuất ở cục xuyên thư tương đối nghiêm khắc, cả lớp của cô đều đạt điểm “B+” trở lên, đây là môn có điểm cao nhất trong khóa học xuyên không của cô.
Hiện tại chỉ còn một vấn đề cuối cùng —— hình tượng hiện tại của cô không được tốt lắm, mặc quần áo ướt lượn lờ bên ngoài thật không đẹp tý nào, may mắn bây giờ là tháng ba mặc rất nhiều quần áo, nếu là mùa hè sẽ càng xấu hổ hơn.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô đột nhiên phát hiện, quần áo ban đầu của mình còn ướt sũng đang dần khô ráo trở lại, ngay cả đôi ủng mềm mại dưới chân cũng giống vậy, chỉ sau vài giây liền trở nên gọn gàng sạch sẽ như mới.
Thế giới tu tiên các ngươi có trí tuệ và năng lực như vậy sao? Ngu Tuệ Tuệ có chút sửng sốt ngạc nhiên.
Thoáng qua hình ảnh đại vai ác bên cạnh, thấy hắn vẫn mặc quần áo ướt, bây giờ mới hiểu đây là đặc quyền của đại tiểu thư.
Sau khi xuống cầu, sẽ có một con đường núi mòn.
Cô phát hiện: Chân Tạ Dung Cảnh không được tốt lắm, trước đó bị đông cứng thành đá bởi băng trên cầu Nguyệt Ngưng, lúc này khó khắn lắm ổn định lại thân thể, hiện tại băng đã tan, trở lại hình dáng cũ.
Trời mới đổ cơn mưa, đường đi vừa dốc lại vừa trơn, để tránh xuất hiện những rắc rối mới, Ngu Tuệ Tuệ không thể không duỗi một tay ra, kẻo cho anh ngã xuống đất.
Cuối con đường mòn là một cánh đồng hoa khổng lồ, nói là cánh đồng hoa, thực chất cũng không trồng nhiều loài hoa lắm, chủ yếu là trồng các loại lương thực thường ăn và một số linh thảo thường thấy, được quản lý bởi các đệ tử ngoại môn.
“Tạ Dung Cảnh?” Phía trước truyền đến một giọng nam thô lỗ: “Sao ngươi còn chưa chết?”
Tiếng chào hỏi này thật không khách khí chút nào, nhưng Tạ Dung Cảnh lại không hề tức giận, ngược lại lịch sử mỉm cười với người đang tiến tới: “Ân, vẫn chưa.”
“……”
Biểu cảm trên mặt nam nhân kia giống như nhìn thấy quỷ, quai hàm giật giật hai cái, khó chịu đành ngậm miệng lại.
“Ngươi sợ hắn làm gì, hôm qua không nghe Chấp Pháp Đường đại nhân nói sao? Kinh mạch của tiểu tạp chủng này đều bị đứt đoạn." Nữ nhân khác xách theo giỏ tre nói một cách gay gắt, hung hăng ném chiếc giỏ trong tay về phía Tạ Dung Cảnh: “Cút ra Thiên Chiếu Môn!”
Một hòn đá dấy lên hàng ngàn con sóng, giây tiếp theo, một đám người đứng hai bên cánh đồng và hét lên, “Cút ra khỏi Thiên Chiếu Môn!”
Những người này là đệ tử ngoại môn đều mặc quần áo màu xanh đen, các kiểu dáng và phụ kiện rất giống trên người Tạ Dung Cảnh, bọn họ có già có trẻ, cụ già đầu tóc bạc phơ, người trẻ thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lúc này thống nhất dừng việc đang làm, căm tức nhìn Tạ Dung Cảnh.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì có lẽ Tạ Dung Cảnh đã bị lăng trì cả ngàn lần.
Cố tình vị này không giống người thường chút nào, tay này ôm cánh tay kia đôi mắt thì nheo lại, nở một nụ cười vô cùng khách sáo, đã thành công trong việc khơi dậy cơn tức giận của chúng đệ tử.
……
Nhìn cục diện thế này, cô lại có việc làm rồi.
Ngu Tuệ Tuệ im
lặng liếc nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình một cái.
Cảm ơn ngươi, đã làm cho hai ngày ta xuyên không tới đây mỗi ngày đều đầy màu sắc.