Cuộc Sống Của Lâm An An Tại Thập Niên 60

Chương 9

Lâm An An ngay lúc đó còn cố ý hỏi, nếu về sau không có phản ứng gì khác có phải là khỏe rồi không? Trong lòng cô hơi lo có khi nào còn di chứng gì khác, thí dụ như lại sinh ra nhân cách thứ ba.

Hiện tại thì bác sĩ cũng khó mà bảo đảm cái gì, chỉ dặn cô sau này cố gắng đừng để đυ.ng vào đầu.

Người bình thường đều phải bảo vệ tốt đầu mình, huống chi là tình huống của Lâm An An?

Cô bị đυ.ng hôn mê, còn từng tạm thời mất trí nhớ, đây không phải việc nhỏ, không ai biết trong đầu còn có tụ huyết gì không.

Tóm lại chuyện liên quan tới đầu thì không thể qua loa.

Bác sĩ Ngô nghe lời bác sĩ nói thì sửng sốt, trên đường chở Lâm An An về thậm chí không dám đạp xe nhanh.

“Tạm thời cháu vẫn không thể làm việc nặng, cũng không thể lên núi, chờ lát nữa chú sẽ nói với đội.”

Trạng huống sức khỏe của người trong đội phải báo cho đội trưởng để còn sắp xếp công tác tương ứng, người không khỏe mà còn xếp việc cho người ta thì sẽ có chuyện không may.

Lâm An An thầm cảm kích bác sĩ Ngô, vốn là lợi dụng người ta giúp đỡ, không ngờ gặp một người tốt.

“Cảm ơn thầy thuốc Ngô!”

“Trời, cảm ơn làm gì, chú đây là bác sĩ mà.” Bác sĩ Ngô kiêu ngạo nói.

Công việc ở Sở Vệ Sinh vừa nhẹ nhàng lại bị người tôn kính, lấy tiền lương cũng cao hơn làm việc nông, bác sĩ Ngô rất quý trọng phần việc này, phải xứng đáng với tín nhiệm của tổ chức!

Bác sĩ Ngô đưa Lâm An An về thẳng nhà.

Lúc này đã là buổi chiều tan tầm, người trong đội đều về nhà.

Người nhà họ Lâm lục tục về nhà, người đến mắng vốn cũng kéo đến không ngừng.

Chỉ có người nhà đội trưởng là không đến.

Nhìn thấy Lâm An An, lập tức có người tiến đến bắt lấy cô.

Bác sĩ Ngô vội ngăn cản:

“Làm gì thế? Cô bé là bệnh nhân, không thể mạnh bạo với cô bé.”

Lỡ như làm đầu lắc lư dẫn tới bệnh gì thì sao?

Bà Ba Mã không dám hô to gọi nhỏ với bác sĩ Ngô, dù sao bị đau đầu nhức óc gì đó còn phải dựa vào người ta khám cho:

“Thầy thuốc Ngô, cậu đi đâu vậy? Buổi chiều tôi còn tìm cậu, Gia Căn nhà chúng tôi bị thương muốn cậu cho thuốc. Còn con oắt An An này nữa, cậu không biết đâu, nó đánh Gia Căn nhà tôi bị thương.”

Mấy nhà khác cũng ùa lên vây quanh, la ó lên án công khai, làm bộ dạng như muốn liều mạng với cô bé.

Lâm An An ấm ức nói:

“Cháu chỉ là phòng vệ, lúc ấy cháu đau đầu mà bọn họ còn bao vây muốn đánh cháu, nên cháu đành phản ứng sau đó tìm thầy thuốc Ngô.”

Bác sĩ Ngô nói:

“Các người khoan hãy ồn ào, tôi biết rõ chuyện này. Sự tình lần này như thế nào không phải do các người quyết định mà là An An định đoạt. Con nít nhà các người đẩy Lâm An An bị chấn động não, biết cái gì là chấn động não không? Nghiêm trọng có thể mất mạng. Bây giờ cô bé còn chưa hoàn toàn khỏe lại, không biết về sau có di chứng gì không.”

“Di chứng gì chứ?” Tôn Ngân Hoa nghe lời này thì không trốn tránh nữa, vội chạy đến.

Nếu thật sự bị di chứng gì biến thành khờ ngốc thì sau này khó khăn, sẽ là rắc rối lớn cho trong nhà.

Bà Ba Mã lập tức đùn đẩy:

“Chuyện này không liên quan tới nhà chúng tôi, là con oắt đó đánh cháu nội tôi!”

Bác sĩ Ngô nói:

“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết rằng con nít nhà các người đẩy người ta, nếu các người không phục thì kêu đội trưởng đến đây."

Tôn Ngân Hoa thấy chuyện này dường như không phải lỗi bên phía nhà mình liền kêu cháu nội út Lâm Hữu Quang đi kêu người.