Chu Lương Ngư không thể không thừa nhận, Khương nhị tiểu thư này thật sự rất xinh đẹp, đương nhiên là, vẫn kém đại mỹ nhân một chút...
Chu Lương Ngư cũng lười nhìn thêm, định trực tiếp tiến cung, nhưng mà vừa mới đi được vài bước, Chu Lương Ngư bất ngờ cảm thấy hai ánh mắt bất thiện, một là của Khương Như Mạn, còn một...
Chu Lương Ngư: Không phải chứ? Hắn không nhớ rõ tiểu mỹ nhân Khương nhị tiểu thư này có ý với Yến Vân Tranh a, ác ý này từ đâu ra? Chẳng lẽ... ghen tỵ với sắc đẹp của ta?
Hắn dừng bước, liếc mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Khương Như Mạn và Khương Xảo Kha.
Khương Như Mạn luôn đối đầu với Chu Lương Ngư, cũng không che giấu, còn Khương Xảo Kha thì khác, địch ý của nàng ta từ đâu mà ra?
Nói đến đây, sao hắn lại cảm thấy cái tên Khương Xảo Kha này... hình như có chút quen tai, như thể đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Hai tỷ muội nhà họ Khương không ngờ tới Chu Lương Ngư lại đột nhiên dừng bước, cách một khoảng, đối phương cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến cho Khương Như Mạn càng thêm cảm thấy như có một lỗ hổng trong tim, đều là do tiện nhân này hại nàng ta, nếu không, nàng ta mới là Vân vương phi danh chính ngôn thuận, sao có thể chỉ là trắc phi?
Trắc phi nghe thì hay ho, nhưng mà cũng chỉ là thϊếp!
Khương Như Mạn siết chặt tay, ánh mắt đảo quanh, nghĩ đến người sau lưng, trong đầu liền nảy ra một kế hoạch "nhất tiễn song điêu".
Nàng ta vẫn luôn biết một bí mật, vì muốn leo lên vị trí cao, nàng ta đã tìm cách nắm giữ nhược điểm của không ít người nhà họ Khương, trong đó có một bí mật về Khương Xảo Kha, chuyện này vẫn là nàng ta âm thầm mua chuộc một nha hoàn bên cạnh Khương Xảo Kha mới biết được, đối phương rất cẩn thận, nhưng mà lá thư "tình ý dạt dào" kia... lại đủ để cho nàng ta biết tâm tư của đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân Khương Như Mạn không phản đối việc Vân vương phi là Khương Xảo Kha, lá thư kia, Khương Xảo Kha đã sai nha hoàn đốt đi, nhưng mà nha hoàn kia lại không đốt... Hiện giờ vẫn còn nằm trong hộp đựng nữ trang của nàng ta, chỉ cần nàng ta lấy ra, Khương Xảo Kha sẽ vạn kiếp bất phục.
Bây giờ, nhược điểm lớn như vậy rơi vào tay nàng ta, nếu như nàng ta để Khương Xảo Kha, "Vân vương phi tương lai" này đi hãm hại tiện nhân Chu Lương Ngư kia, hai bên cùng chịu thiệt, chẳng phải là rất tốt sao?
Khương Như Mạn càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của mình thật hoàn hảo, nàng ta không nhịn được mà lùi về sau một bước, đột nhiên nhìn thiếu nữ đang cúi đầu, dịu dàng như nước bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn, thấy một chiếc kiệu mềm đang chậm rãi đi về phía cửa cung, thị vệ đi theo có chút quen mắt, giống như là người thường đi theo bên cạnh Dự vương.
Mắt Khương Như Mạn sáng lên, trong mắt lóe lên vẻ liều lĩnh: "Nhị muội, không phải là tỷ tỷ không giúp muội, đây là cơ hội cuối cùng, kiệu của Dự vương vừa lúc đến rồi, nói thật cho muội biết, Hoàng thượng đã có ý muốn để Dự vương cưới Chu Lương Ngư, nếu như hôm nay muội có thể xảy ra chuyện gì đó với Dự vương, đây là cửa cung, rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, Dự vương tuy rằng là người chán ghét nữ nhân, nhưng cũng cổ hủ, chỉ cần chứng minh không phải muội "cố ý", mà là có người "hãm hại" muội... đến lúc đó hắn nhất định sẽ cưới muội. Thánh chỉ còn chưa chính thức ban xuống, nên làm thế nào, muội hẳn là rất rõ ràng?"
Khương Xảo Kha chỉ là nhìn Chu Lương Ngư thêm một cái, không ngờ lại bị phát hiện, nàng ta vội vàng cúi đầu, vừa định giục Khương Như Mạn rời đi, lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Khương Như Mạn, cứng đờ người, ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Như Mạn với vẻ mặt khó tin: "Tỷ... sao tỷ lại..."
Khương Như Mạn lại cười cười, lùi về sau một bước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xảo Kha trắng bệch, nhưng mà liếc mắt nhìn, thật sự nhìn thấy kiệu của Dự vương đang chậm rãi tiến đến, tình ý bị kìm nén trong lòng nàng ta bỗng chốc vỡ òa, tình bất tự cấm (*): Dự vương...
(*) Tình bất tự cấm: Không kìm nén được tình cảm của mình.
Khương Như Mạn ở phía sau nhỏ giọng nói: "Chọn hay bỏ, chỉ trong một ý niệm, muội tự mình suy nghĩ cho kỹ. Hôm nay ở yến tiệc, sẽ tuyên đọc thánh chỉ, đến lúc đó muốn thay đổi cũng không thay đổi được nữa."
Khương Xảo Kha: "..."
Cùng lúc đó, Chu Lương Ngư rốt cuộc cũng nhớ ra tại sao cái tên Khương Xảo Kha này lại quen tai, trong sách từng nhắc đến một câu, tuy rằng Dự vương Triệu Dự Thành có rất nhiều "sở thích", nhưng mà bởi vì dung mạo của hắn quá mức kinh diễm, cho nên cho dù có tin đồn như vậy, vẫn có một hai người không thay đổi tâm ý với hắn, chỉ tiếc là "lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình" (*), thậm chí sau này còn có một người, sau khi gả cho người khác, bị vạch trần chuyện đã từng viết thư tình tỏ tình với hắn, thân bại danh liệt.
(*) Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình: Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, ý chỉ yêu đơn phương.
Chuyện này là khi nhắc đến Dự vương, thuận miệng nói đến một "lời tiên tri", lúc xem "Sủng phi", ngoại trừ đại mỹ nhân, hắn đều không muốn xem, đọc qua loa, cũng chỉ tùy ý liếc mắt một cái, Triệu Dự Thành cũng là sau khi gặp người thật mới nhớ ra, huống chi vị này...
Bây giờ nghĩ lại, hình như vị kia được gọi là "Kha trắc phi", Kha trắc phi...
Chẳng phải là... chẳng lẽ chính là Khương nhị tiểu thư, Khương Xảo Kha này? Hắn không nhớ rõ còn có vị tiểu thư nào tên có chữ "Kha".
Chu Lương Ngư "soạt" một tiếng, đứng thẳng người: Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện động trời!
Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này... thích Triệu Dự Thành?
Ôi trời, tiểu mỹ nhân, ngươi nghĩ quẩn gì vậy? Sao lại thích một người... chán ghét nữ nhân, lại còn lãnh cảm?
Chu Lương Ngư đánh giá Khương Xảo Kha từ trên xuống dưới, đầu óc tiểu mỹ nhân này cũng không có vấn đề a? Chẳng lẽ là... thích khuôn mặt của Triệu Dự Thành?