Lộ Nam nói: “Chúng ta đi xuống thôi, không lên nữa.”
Nghe vậy, Vạn Niên Thanh có chút khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Không phải nói lên tầng 18 sao?
Lộ Nam: “Vừa rồi Lưu Gia Ngọc từ bỏ tấn công tôi để đuổi theo Vân Du, lúc trước, cô ấy cũng lựa chọn tấn công Vân Du và Tuyết Dung trước.”
“Tôi nghi ngờ bột phấn mà Lý Bảo cho ba người bọn họ uống có vấn đề.”
“Trên tay Lưu Gia Ngọc thiếu một ngón tay út, có thể thứ bọn họ nhắc tới chính là xương ngón tay của Lưu Gia Ngọc.”
Vẻ mặt Vạn Niên Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Ngay sau đó, Lộ Nam tiếp tục nói:
“Hiện tại Vân Du và Tuyết Dung đều đã chết, Bạch Cáp Tử còn không biết tung tích, Lan Hồ Điệp cũng như thế.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng, Lan Hồ Điệp đuổi theo người giấy lôi kéo Bạch Cáp Tử đi, cũng không có khả năng luôn đuổi tới tầng 15, tầng 16, trừ khi đã có chuyện xảy ra với bọn họ trước đó.”
“Chúng ta hãy đi đến tầng 12, chờ Quan chủ và Tiểu Phương trở về.”
“Được.”
Vạn Niên Thanh gật đầu.
Sự thật chứng minh rằng quyết định của Lộ Nam là chính xác.
Lúc này Lý Bảo và Tương Trác đang trốn ở tầng 26.
Tương Trác sợ hãi, mang theo một cây thương dài anh ta hay sử dụng ở gánh hát, Lý Bảo có chìa khoá của tầng 26.
Căn phòng bọn họ trốn lúc này là căn phòng của bà ngoại Lý Bảo, bà cốt Phạm đã từng ở.
Lá bùa của Lý Bảo chính đồ vật của bà cốt Phạm để lại cho gã ta.
Khi còn sống, bà cốt Phạm rất có danh tiếng trong khu phố cũ này, bởi vì thông thần thông linh, có thể đuổi quỷ.
Có rất nhiều người khi trong nhà xảy ra chuyện, đều sẽ mời bà cốt Phạm đi qua nhảy đại thần.
Căn phòng này chính là được bà cốt Phạm lúc trước bố trí, nói đây là căn phòng có thể tiếp thu dương khí nhiều nhất trong khu nhà Khang Nhạc, cho đến sau khi bà cốt Phạm chết, phòng này trở thành phòng bỏ không.
Nhưng những đồ vật bên trong cũng chưa từng di chuyển hay động vào.
Trong tay Lý Bảo không còn nhiều lá bùa.
Thứ duy nhất có thể bảo vệ gã ta cũng chính là thứ dùng miếng vải đen bao quanh, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có khả năng bảo vệ mạng sống cho gã ta.
Sau khi Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc chết đi, Lý Bảo sợ hai người bọn họ tìm tới trả thù, nên đã lần lượt chặt hai ngón tay út của hai chị em bọn họ.
Không chỉ có như thế, gã ta còn kết nối hai xương ngón tay lại với nhau, điêu khắc thành một một món đồ trang sức.
Cứ như vậy công khai bày biện ở cửa hàng điêu khắc của gã ta, quả nhiên không có mấy người chú ý đến.
Hai ngón xương út được kết nối với nhau có thể đưa hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc tới.
Sau khi Lưu Gia Ngọc treo cổ, Lý Bảo cảm thấy cô ấy khẳng định sẽ hóa thành lệ quỷ tới báo thù, kết quả, thật là như thế.
Lý Chúc cha gã ta cũng vô dụng.
Bà cốt Phạm là bà ngoại của Lý Bảo, nhưng lại không có quan hệ với Lý Chúc.
Cho nên, Lý Bảo dựa theo lời của bà cốt Phạm trước đó, lấy xương ngón tay đã điêu khắc ma thành bột phấn đút cho Lý Chúc và Tào Nhân uống vào.
Vốn dĩ gã ta cũng muốn đưa Tiền Triệu Hoành đi chắn chết.
Nhưng sau khi nghĩ lại, tất cả những người chống đỡ lúc trước cũng không thể chết hoàn toàn.
Lỡ như quỷ hồn của Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc còn chưa kịp giải quyết, dù sao Tiền Triệu Hoành cũng phải chắn cho gã ta.
Quả nhiên, Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc lần lượt gϊếŧ chết Lý Chúc và Tào Nhân.
Sau đó, Lý Bảo tìm biện pháp đóng cửa tòa nhà Khang Phúc, quỷ hồn của hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc sẽ không thể rời khỏi tòa nhà Khang Phúc, căn bản không có biện pháp tới gϊếŧ gã ta.
Nhưng là, Lý Bảo cũng không thể tưởng được, thông đạo của toà nhà Khang Phúc được mở ra, Lưu Gia Ngọc đã tìm tới khu nhà Khang Nhạc.
Gã ta luôn cảm thấy Lưu Gia Ngọc đã trở nên lợi hại hơn.
Trong lòng Lý Bảo không phải không có sợ hãi.
Sau khi Tiền Triệu Hoành chết đi, Lý Bảo bắt đầu lên kế hoạch.
—— gã ta đem xương ngón hai chị em kia ma thành bột phấn đút cho ba người kia uống, nói vậy, ba người kia hiện tại hẳn là đã chết.
Cho dù sau này ba người bọn họ có được đồng bạn cứu đi, khẳng định cũng trốn không thoát sự đuổi gϊếŧ của Lưu Gia Ngọc.
Lý Bảo và Tương Trác trốn ở tầng 26 không dám đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ càng trốn ở trong phòng, trong lòng càng thêm không yên ổn……
Lý Bảo thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ, nhìn thấy sắp phải 5 giờ sáng mà sắc trời bên ngoài vẫn còn tối đen như mực, hoàn toàn không có chút biến hóa nào.
Lý Bảo luống cuống.
Tương Trác cũng như thế.
“Sao trời còn chưa sáng?”
Tương Trách ở trong phòng qua lại đi lại, vô cùng bất an.
Lý Bảo cau mày, nói:
“Tôi làm sao có thể biết sao trời còn chưa sáng ……”
Trong lòng gã ta có loại dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, một cái điện thờ được bày biện trong phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh.
—— trong điện thờ phụng không phải bất cứ cái gì thần tiên, mà là một cái tượng đất với bộ mặt dữ tợn giống như ác quỷ.
Ở trên tay tượng đất còn cầm một cái lục lạc.
Giờ phút này, đúng là tiếng động của cái lục lạc đong đưa lên.
Ngay cả điện thờ cũng có chút lung lay.
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Lý Bảo lập tức ngưng trọng lên, gã ta thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Cô ấy tới……”
Nghe vậy, trên mặt Tương Trác cũng không nén nổi sự sợ hãi.
Trên hành lang tầng 26, một bóng người mặt đồ đỏ từ từ lướt qua.
Rõ ràng Lưu Gia Ngọc đang tìm kiếm Lý Bảo và Tương Trác, đôi mắt đen nhánh của cô ấy quét qua mỗi căn phòng, nhưng là không dừng lại.
Bởi vì những căn phòng này không có sự tồn tại của Lý Bảo và Tương Trác.
Con đường Lưu Gia Ngọc đi tới dày đặc quỷ khí.
Khi cô ấy đi ngang qua, bóng đèn trên hành lang nhấp nháy giống như bị hỏng, chập chờn chập chờn, bên tai phảng phất truyền đến âm thanh hí khúc.
Tương Trác mặc dù không có nhìn thấy được cảnh tượng ở bên ngoài hành lang, nhưng anh ta lại có thể cảm nhận được ánh đèn tắt mở mở mắt, còn có sự chấn động của điện thờ càng thêm rõ ràng.
Nhưng anh ta không dám động, sợ vừa động sẽ bị Lưu Gia Ngọc phát hiện được.
Trái tim Tương Trác đập mạnh liên tục, cả người toát ra mồ hôi lạnh, trong tay nắm chặt cây thương dài, không nhịn được nuốt nước miếng.
Tuy rằng Lý Bảo không căng thẳng như anh ta, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Trong căn phòng này có sự bố trí của bà cốt Phạm, những đường chỉ đỏ ở trên vách tường xâu chuỗi thành hình vẽ lá bùa, thậm chí có có điện thờ trấn áp.
Bọn họ nhất định sẽ không bị Lưu Gia Ngọc tìm được, nhất định sẽ không……
Trong lòng Lý Bảo âm thầm cầu nguyện, nhìn thấy ánh đèn mờ ảo bên ngoài sắp đi đến trước cửa phòng bọn họ, trái tim Lý Bảo không khỏi co chặt, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Ánh mắt gã ta nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên bên cạnh, thậm chí còn không kịp lau mồ hôi trên trán đổ xuống mắt.
Dần dần, bóng dáng Lưu Gia Ngọc trong bộ trang phục màu đỏ tiến lại gần.
Lý Bảo phảng phất có thể nhìn thấy được gương mặt trắng bệch và đôi mắt âm trầm khủng bố của Lưu Gia Ngọc.
Nhưng rất may, bóng dáng màu đỏ kia chỉ hơi dừng lại ngoài cửa, sau đó tiếp tục bay đi rồi.
Nhìn thấy ánh đèn mờ ảo dần dần đi xa, cuối cùng Lý Bảo và Tương Trác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khi Lưu Gia Ngọc muốn lên tầng 27, cũng là lúc quỷ hồn Lưu Gia Hân và con trai cùng tiêu tán.
Hình bóng màu đỏ đột nhiên dừng lại.
Trên mặt Lưu Gia Ngọc chảy xuống hai hàng nước mắt máu, quỷ khí quay cuồng, những bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên tạc nứt, mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất.
Không chỉ có như thế, Lưu Gia Ngọc còn ngửa đầu gào rống một tiếng, quỷ khí âm trầm dường như ngưng tụ thành hiện thực, bóng đèn hành lang bắt đầu liên tiếp nổ tung từ phụ cận Lưu Gia Ngọc.
Động tĩnh bất thình lình của Lưu Gia Ngọc khiến cho Lý Bảo và Tương Trác đang trốn trong phòng hoảng sợ.
Cả người Tương Trác đều đổ mồ hôi, tay cũng ướt sũng mồ hôi, sau khi bóng đèn bên ngoài nhà nổ tung, anh ta không hề phòng bị, trong lòng đột nhiên giật thót một cái.
Ngay sau đó, cây thương dài vẫn nắm chặt trong tay không khỏi buông lỏng ra, ngã về phía một bên.
Tương Trác tất nhiên là vội vàng đi bắt lấy, nhưng trong lòng bàn tay anh ta ướt sũng, căn bản là bắt được, ngược lại còn đυ.ng vào nó, cây thương dài vốn dĩ muốn ngã xuống lại bị anh ta đẩy bay ra ngoài.
Cứ như vậy, cây thương dài lập tức ngã xuống điện thờ, “Lạch cạch” một tiếng, cây thương dài chọc vào trong điện thờ, trùng hợp đυ.ng vào cái lục lạc tượng đất ác quỷ đang cầm trong tay.
Lục lạc vốn dĩ không ngừng phát tiếng động không biết xuất hiện vấn đề gì, đột nhiên nó dừng lại và đứng im.
Lý Bảo mở to hai mắt, sững người trước biến cố bất thình lình này, ngay sau đó tức giận sợ hãi.
Tương Trác càng thêm không biết làm sao.
Đúng lúc này, một bóng người mang trang phục màu đỏ đột bay phía ngoài cửa sổ.
Lý Bảo và Tương Trác không dám động đậy, thậm chí còn nín thở ở trong góc phòng âm u tối tăm.
Thì ra ngay sau khi cây thương dài chọc vào lục lạc, Lưu Gia Ngọc dường như cũng cảm ứng được, quỷ khí kích động, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía những nơi mình đã đi qua.
Sau đó, Lưu Gia Ngọc liền bay tới bên ngoài cửa sổ căn phòng này.
Cô ấy chậm rãi cúi người, dùng một đôi đen nhánh như mực âm trầm nhìn chằm vào bên trong cửa sổ, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong cái nhìn của Lý Bảo và Tương Trác —— đó chính là bóng ma của Lưu Gia Ngọc chậm rãi tiến sát vào cửa sổ, gần như được khắc trên mặt kính pha lê.
Khi cặp mắt âm trầm quét vào trong phòng, chúng dường như đang quét qua trên người bọn họ.
Thoáng chốc làm cho Lý Bảo và Tương Trác đổ mồ hôi lạnh, sống lưng và da đầu đồng thời tê dại.
Cùng lúc đó, Lý Bảo liếc mắt nhìn những sợi chỉ màu đỏ được xâu chuỗi thành hình vẽ lá bùa ở trên tường, khi nhìn thấy có vài sợi chỉ đỏ nổi lên lửa, bốc cháy lên càng làm trong lòng gã ta run lên, mồ hôi liên tục chảy xuống bên mặt.
Mà cố tình vào lúc này, Tương Trác cái này ngu xuẩn thế nhưng động đậy.
Ánh mắt Lý Bảo không khỏi liếc nhìn qua, muốn nhìn một chút Tương Trác đang muốn làm cái gì.
Tương Trác không muốn làm cái gì.
Anh ta chỉ là lấy cây thương dài về lại trong tay.
Nếu như Lưu Gia Ngọc xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ là bởi vì cây thương dài chống vào lục lạc trên tượng đất, vậy thì anh ta sẽ lấy cây thương dài về lại, anh ta làm như vậy sẽ không có việc gì phải không.
Nhưng Tương Trác nghĩ đến rất tốt.
Lý Bảo ý thức được Tương Trác muốn động, theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng gã ta còn chưa kịp đưa tay ngăn cản.
Một bàn tay của Tương Trác đã đυ.ng phải cây thương dài, co rụt tay lại, muốn đem cây thương dài trở lại.
Chính là, Tương Trác lại không có nghĩ đến một đầu cây thương thế nhưng móc vào lục lạc.
Khi anh ta lấy nó ra, không chỉ có lục lạc và ác quỷ tượng đất ngã xuống, ngay cả điện thờ cũng đi đong đưa theo….
“Leng keng” một tiếng, liên quan đến tượng đất ác quỷ bên trong đền thờ hay lục lạc cũng đều rơi xuống trên mặt đất.
Lý Bảo kinh hãi nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy liền biết sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì ngay khi điện thờ ngã xuống đất, những sợi chỉ đỏ xâu chuỗi ở trên vách tường cũng bốc cháy lên.
Đôi mắt đen nháy của Lưu Gia Ngọc chớp lên, sau đó định thần lại, chuẩn xác bắt được bóng dáng của Lý Bảo và Tương Trác, ngay sau đó, cô ấy chậm rãi kéo ra một nụ cười âm trầm ……
Tầng 12, tòa nhà Khang Phúc.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử mang theo Bạch Cáp Tử và Lan Hồ Điệp một lần nữa trở lại tầng 12, bà Đặng đã trút đi được sự tức giận và khí.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà Đặng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, nhưng sau khi không có phát hiện bóng dáng của Bành Đại Tài, bà Đặng thay đổi sắc mặt liên tục, đứt quãng hỏi:
“Đại, Đại Tài……”
“Gã đã chết.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Bà Đặng mở to hai mắt, tròng mắt mắt vẩn đυ.c lồi ra, giống như đang muốn trừng ra khỏi hốc mắt.
“Không, không……”
Ngũ Hạ Cửu: “Gã chết rất đau đớn, là bị những đứa trẻ gã đã từng ăn hiện tại trở thành quỷ một ngụm một ngụm ăn luôn.”
“Nếu như bà luyến tiếc gã, bà cũng có thể đi xuống cùng gã.”
Bà Đặng bị lời nói của Ngũ Hạ Cửu làm cho khó thở, che lại cổ, ngực không ngừng phập phồng, thở dốc.
Cuối cùng, thân thể của bà ta nằm liệt tại chỗ, trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Đi thôi.”
Bọn họ rời đi từ tòa nhà Khang Phúc, cất bước đi vào thông đạo.
Lan Hồ Điệp quay đầu lại nhìn tòa nhà Khang Phúc, nhịn không được hỏi:
“Toà nhà ma là ám chỉ tòa nhà Khang Phúc, nhiệm vụ trong tin nhắn nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới là muốn chúng ta tìm được bảo vật trấn lâu, tồn tại rời khỏi nhà ma”.
“Bảo vật trấn lâu ở chỗ Lý Bảo, nếu như sau khi chúng ta lấy được, có phải sẽ trở lại tòa nhà Khang Phúc.”
Ngũ Hạ Cửu nói: “Không cần.”
“Thật sự tôi vẫn luôn suy nghĩ, toà nhà Khang Phúc là nhà ma, là bởi vì trong toà nhà có hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc.”
“Vậy thì tại sao khu nhà Khang Nhạc không thể cũng là một toà nhà ma?”
“Ý cậu là gì?” Lan Hồ Điệp sửng sốt.
Phương Tử nói: “Là bởi vì bọn Lý Bảo, Tiền Triệu Hoành sao?”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Không sai.”
“Cái ác của bản chất con người đôi khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.”
“Lý Bảo, Tiền Triệu Hoành những người này đều ở trong khu nhà Khang Nhạc, Bành Đại Tài gϊếŧ người ở tòa nhà Khang Nhạc, Tiền Triệu Hoành cũng đã chết, đó là bản chất của tội ác con người, ích kỷ và lạnh nhạt.”
“Nó cũng không có nghĩa ở mức độ nhất định, khu nhà Khang Nhạc cũng thật sự là khu nhà ma quỷ.”
“Huống chi, tòa nhà Khang Phúc và khu nhà Khang Nhạc là tòa nhà đôi.”
“Tin tức nhắc nhở trong Xa Hạ Thế Giới không nói chính xác nhà ma chỉ có một, hay bảo vật trấn lâu chỉ có một cái.”
“Một khi đã như vậy, có khi nào bảo vật trấn lâu có thể có hai cái không?”
“Một cái ở tòa nhà Khang Phúc, một cái khu nhà Khang Nhạc ……”
Ngũ Hạ Cửu nheo lại đôi mắt suy tư nói:
“Bảo vật khu nhà Khang Nhạc ở trên người Lý Bảo, vậy còn tòa nhà Khang Phúc thì sao?”
“Đều là lệ quỷ, nhưng tại sao Lưu Gia Ngọc lại mạnh hơn chị gái Lưu Gia Hân rất nhiều……”
“Ngoại trừ cái chết đầy oán hận của Lưu Gia Ngọc, nhưng vốn dĩ cô ấy đã bị Lý Bảo phong ấn ở trong tòa nhà Khang Phúc không thể ra ngoài, điều đó có nghĩa là cô ấy đã từng không mạnh như bây giờ.”
“…… Tôi đoán, có lẽ bảo vật toà nhà Khang Phúc đang ở trong tay Lưu Gia Ngọc.”
Ngũ Hạ Cửu và ba người kia đi vào khu nhà Khang Nhạc.
Lộ Nam và Vạn Niên Thanh vẫn luôn đứng chờ ở tầng 12 khu nhà Khang Nhạc, bởi vậy, sau khi vừa nhìn thấy đám người Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử, hai người chạy nhanh đến chỗ bọn họ.
Chỉ thấy được Lộ Nam và Vạn Niên Thanh, nhưng lại không có nhìn thấy Vân Du và Tuyết Dung, Bạch Cáp Tử sửng sốt một lúc.
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lan Hồ Điệp trong lòng cũng đã có suy đoán.
Bạch Cáp Tử run rẩy môi hỏi:
“Họ, bọn họ đâu cả rồi?”
Trong lòng cô ta có loại dự cảm không tốt.
Lộ Nam thở dài, lắc đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Nhưng Bạch Cáp Tử cũng đã hiểu rõ ý nghĩa cái lắc đầu của Lộ Nam, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Cả người cô ta toàn là vết thương, trên cổ còn có lỗ máu do người giấy bị Lưu Gia Ngọc sai khiến gây ra.
Nếu không phải cô ta cố gắng sống sót để trở về, nếu đặt tình huống đó ở thế giới hiện thực thì cô ta đã sớm ngất xỉu và phải nhập viện từ lâu.
“Tại, tại sao sẽ……”
Bạch Cáp Tử hai hàng nước mắt chảy xuống, che mặt đau khổ.
Cho đến giờ phút này, cô ta lại một lần nữa sâu sắc nhận ra rằng nơi này tàn nhẫn và đáng sợ như thế nào.
Ở chỗ này, cái chết là một điều rất dễ dàng.
Ngũ Hạ Cửu, Lộ Nam và Vạn Niên Thanh giải thích và nói rõ tin tức của hai bên.
Khi nhắc đến chuyện Lưu Gia Ngọc cũng thiếu một ngón tay út, Ngũ Hạ Cửu nói:
“Cũng giống như Lưu Gia Hân, xem ra sau khi bọn họ chết, Lý Bảo đã chặt bỏ từng ngón tay út của hai người bọn họ, sau đó biến nó thành tác phẩm điêu khắc.”
Lộ Nam liếc nhìn đôi mắt trợn trắng của Bạch Cáp Tử, nói:
“Ba người bọn họ đều bị uống nước trộn bột phấn được ma ra từ xương ngón tay của Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc.”
“Hiện tại Vân Du và Tuyết Dung đã chết, chỉ còn lại có Bạch Cáp Tử, nếu như Lưu Gia Ngọc nhìn thấy cô ta, nhất định sẽ không bỏ qua……”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Còn cả người Bạch Cáp Tử lại run lên, cô ta nghe được lời nói của ngài V, cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.
“Vậy, tôi đây……”
Trong khi Bạch Cáp Tử muốn hỏi cô ta nên làm cái gì bây giờ, trên lầu đột nhiên truyền đến vài tiếng ồn ào.
Ngoài bọn họ còn có ai trong tòa nhà này? Lý Bảo và Tương Trác.
Sau khi nhận ra điều này, Ngũ Hạ Cửu và những người khác chạy đến nơi xảy ra tiếng động trên lầu, Bạch Cáp Tử cũng bị Lan Hồ Điệp túm theo, đi theo ở phía sau.
Căn phòng bà cốt Phạm lưu đã mất đi hiệu dụng.
Lưu Gia Ngọc đã phát hiện được bọn họ.
Lúc này Lý Bảo hận không thể trực tiếp gϊếŧ chết Tương Trác, cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nếu không phải anh ta, điện thờ và sợi chỉ đỏ trên vách tường cũng không mất đi hiệu quả.
Lưu Gia Ngọc cũng sẽ không tiến được vào phòng……
Lý Bảo nhanh chóng quyết định bế lên bảo vật được che phủ bởi miếng vải đen, đồng thời hung hăng đẩy ra Tương Trác, đẩy anh ta đến chỗ Lưu Gia Ngọc.
Sau đó, Lý Bảo nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng.
Nhưng Tương Trác tốt xấu cũng được sinh ra từ nhà võ, tay chân anh ta linh hoạt, trong thời khắc nguy hiểm cũng bùng lên mãnh liệt ý chí chạy trốn, cho nên cũng miễn cưỡng thoát khỏi sự tấn công điên cuồng của Lưu Gia Ngọc.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì những sợi chỉ đỏ trong phòng chưa cháy hết và điện thờ không bị phá vỡ, cho nên mới kìm hãm được Lưu Gia Ngọc trong chốc lát.
Nhưng không được bao lâu, chỉ đỏ hoàn toàn cháy hết, điện thờ cũng tan tành.
Lưu Gia Ngọc bay ra khỏi phòng, những đồ đạc chồng chất trên hành lang ngay lập tức chấn động theo, sôi nổi ném tới hướng chạy trốn của Lý Bảo và Tương Trác.
Tương Trác trùng hợp bị một cái thùng rác đập trúng lưng, cả người đều bay ra ngoài.
Lý Bảo chạy đi cũng khá xa, nên không có việc gì.
Nhưng Tương Trác đã nhanh chóng bò dậy và tiếp tục chạy xuống lầu.
Một lúc sau, người đi lên và người chạy xuống chạm mặt nhau.
Vừa lúc ngay tại tầng 18.
Tương Trác chạy trốn như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Gia Ngọc bắt được.
Chờ đến khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu chạy đến, Lý Bảo đang ôm một thứ gì đó được bao phủ bởi miếng vải đen, đang bị Lưu Gia Ngọc khống chế bức màn quấn chặt trên cổ, cả người bị kéo sát tường giãy dụa.
Còn Tương Trác lại bị một bàn tay Lưu Gia Ngọc nhấc lên, cây thương dài anh ta cầm trong tay lúc này đã gãy làm đôi.
Cả khuôn mặt Tương Trác tái mét, hai chân không ngừng đá lung tung, hai tay lôi kéo cánh tay Lưu Gia Ngọc một cách vô ích.
Vốn dĩ đã không còn hy vọng sống sót, nhưng khi nhìn thấy nhóm người Ngũ Hạ Cửu đã đến, ánh mắt Tương Trác sáng lên, khó khăn phát ra âm thanh: “Cứu, cứu……”
Ngũ Hạ Cửu và những người khác đứng yên tại chỗ, tỏ vẻ thờ ơ.
Thậm chí, Ngũ Hạ Cửu còn dán lên người Bạch Cáp Tử một lá bùa, chỉ vì ngăn lại Lưu Gia Ngọc không chú đến Bạch Cáp Tử.
Bạch Cáp Tử sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay đè chặt lá bùa này lại.
Lúc này, Lý Bảo xốc lên một góc miếng vải đen, tấm vải màn quấn chặt trên đầu trên cổ gã ta ngay lập tức buông ra, thu lại.
Lý Bảo thở dốc, không dám dừng lại, ôm đồ vật tiếp tục chạy trốn.
Nhưng gã ta lại bị nhóm người Ngũ Hạ Cửu chặn lại.
Phương Tử cười hì hì nói: “Muốn đi chỗ nào thế, ở lại chơi với nhau đi.”
Lý Bảo trừng mắt: “Mày đang chơi……”
Còn chưa nói xong, Lý Bảo đã bị một lực mạnh mẽ đạp vào trên bụng và đá văng gã ta bay ra ngoài, đồng thời, đồ vật gã ta ôm tròn người cũng bị cướp đi.
Phương Tử cướp được bảo vật bị vải đen che phủ.
Cậu ấy lắc lắc tính toán trọng lượng đồ vật trong tay, có chút kinh ngạc chớp mắt nói: “Oa, tôi cướp được dễ dàng như vậy sao, còn tưởng rằng mày lợi hại lắm cơ chứ.”
Lý Bảo đang vội vàng chạy trốn, cho nên cũng không có phòng bị nhiều đối với Phương Tử, càng không nghĩ tới mục đích của đối phương là đồ vật gã ta đang ôm trong người.
Cho nên, lúc này gã ta mới bị một chân đạp đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tương Trác cũng trút hơi thở cuối cùng, sau đó bị Lưu Gia Ngọc tùy tay ném trên mặt đất.
Lưu Gia Ngọc dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm vào Bạch Cáp Tử.
Bạch Cáp Tử hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau một bước, nắm chặt lá bùa trong lòng bàn tay hơi thấm ra mồ hôi, run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Gia Ngọc dời đi ánh mắt, lập tức đi thẳng tới chỗ Lý Bảo.
Phương Tử một tay nhấc lên miếng vải đen, đồ vật ở bên dưới cũng hoàn toàn lộ ra, nhưng lại khiến tất cả mọi người chấn động.
Đương nhiên, lúc này tin nhắc nhở của vòng tay cũng vang lên, đây thật sự là một cái bảo vật.
—— đồ vật Lý Bảo vẫn luôn ôm trên tay thế nhưng là một tác phẩm điêu khắc bằng xi măng hình dáng trẻ con.
Nhìn bề ngoài trông giống như một cậu bé hai, ba tuổi, hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt mang theo vẻ bình yên khi đang ngủ.
Nhưng cơ thể cậu bé lại cuộn tròn thành một hình trụ chữ nhật.
Giống như là…… Đã từng bị đặt trong một vật đựng, sau đó tưới xi măng vào bên trong…..
“Này, cái này rốt cuộc là dùng xi măng điêu khắc, vẫn là thật sự……” Thật sự làm bằng trẻ em?
Vạn Niên Thanh trợn to mắt, tuy rằng hỏi ra những lời này, nhưng trong lòng anh ta cũng đã có đáp án.
Nếu chỉ là dùng xi măng điêu khắc thành như vậy, sao có thể sẽ là bảo vật của toà nhà, sao có thể là thứ bảo vệ được Lý Bảo.
Cho nên, rốt cuộc là người nào mất trí, làm hại một đứa nhỏ……
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía Lý Bảo đang bị Lưu Gia Ngọc điên cuồng đuổi gϊếŧ.
Trên người Lý Bảo vẫn còn để lại một ít đồ vật bảo mệnh trước đây bà cốt Phạm đưa cho, tuy rằng có thể ngăn cản một lúc, nhưng để đối thượng với Lưu Gia Ngọc vẫn không đủ.
“Cứu ta! Các ngươi cứu ta, chờ sau khi rời khỏi đây, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền!”
Lý Bảo hét to với đám người Ngũ Hạ Cửu.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu không muốn tiền của gã ta, chỉ muốn tính mạng của gã.
Ngũ Hạ Cửu nhìn “bảo vật trấn lâu” trong tay Phương Tử, thấp giọng nói: “Toà nhà Khang Phúc và khu nhà Khang Nhạc là tòa nhà đôi, lúc trước tôi đoán sẽ có hai kiện bảo vật, hẳn là không sai.”
“Một cậu bé, như vậy, một cái khác hẳn là một cô bé, cũng bị làm thành như vậy……”
“Trấn lâu, xi măng……” Ngũ Hạ Cửu tâm tình hạ xuống, nói: “Đây là tập tục đóng cọc người sống, cũng chính là lấy người sống làm cọc.”
“Một âm một dương, làm toà nhà ban đầu không thể xây dựng trở thành có thể xây dựng.”
Nghe vậy, trong lòng Lan Hồ Điệp cũng căng thẳng, nói như vậy, khi hai đứa nhỏ còn sống đã bị……
Cho dù là ai đi nữa, loại này thủ đoạn này thật quá vô lương tâm và không có nhân đạo.
Phương Tử: “Cậu bé đã ở chỗ này, vậy còn cô bé ở đâu?”
Anh Cửu lúc trước nói, có khả năng bảo vật toà nhà Khang Phúc ở trên người Lưu Gia Ngọc, nhưng cậu ấy nhìn xem trên người Lưu Gia Ngọc ngoài bộ trang phục diễn thì không có bất kỳ thứ gì.
Ngũ Hạ Cửu: “Không phải ở bên ngoài, là ở bên trong.”
“Lưu Gia Ngọc trở nên lợi hại như vậy, có khi là đã cắn nuốt bảo vật toà nhà Khang Phúc.”
“Cho nên, chúng ta phải tìm cách tách Lưu Gia Ngọc và bảo vật ra, đúng không?” Lộ Nam nói.
Anh ta suy nghĩ một lúc: “Giải quyết nguy cơ tiềm ẩn của toà nhà ma, ý là đang nói giải quyết Lưu Gia Ngọc?”
Lan Hồ Điệp: “Tôi nghĩ, cũng bao gồm giải quyết Lý Bảo.”
Vấn đề là, làm sao để lấy được bảo vật trên người Lưu Gia Ngọc.
Phương Tử đã sử dụng qua một lần đạo cụ, và thời gian làm lạnh vẫn chưa trôi qua.
Ngũ Hạ Cửu lúc trước ở gánh hát đã mang lên vòng tay bụi gai, lúc này, cậu yên lặng gieo hạt giống bụi gai trên người Lý Bảo và Lưu Gia Ngọc.
Khi thời gian đến, những bụi dây leo gai mọc ra, rất nhanh đã bó chặt Lý Bảo và Lưu Gia Ngọc.
Lý Bảo không hề có khả năng tránh thoát.
Nhưng cả người Lưu Gia Ngọc lại toát ra những nhánh quỷ khí màu đen, bụi dây leo gai giống như đang bị ăn mòn, chỉ một lúc sau đã hóa thành tro tàn lần lượt rơi xuống.
“Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi……” Lý Bảo lúc này cũng đã biết sợ, xin tha, gã ta cảm giác được máu trên người mình đều bị hút đi.
Nhưng những lời xin tha của gã ta sẽ không có ai để ý.
Không chỉ có như thế, khi Lưu Gia Ngọc vừa mới thoát khỏi bụi gai, đã bay tới trước mặt Lý Bảo, một bàn tay không màng bị đâm trúng, thâm nhập vào trong bụi gai, cắm vào trong ngực Lý Bảo, móc ra trái tim Lý Bảo.
Tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, Lý Bảo trừng mắt chết đi.
Lưu Gia Ngọc dùng đôi tay bóp nát trái tim đầy máu trong lòng bàn tay, dùng đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm vào nhóm người Ngũ Hạ Cửu.
Đó cũng không phải là ánh mắt tốt.
Đặc biệt là khi Lưu Gia Ngọc nhìn đến trên người Bạch Cáp Tử, cô ấy toát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nhận ra rằng, nếu như xương ngón tay của Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc được kết nối với nhau, như vậy, nếu như khi Lưu Gia Hân chết, Lưu Gia Ngọc sẽ cảm ứng được phải không?
Nếu biết như vậy, Lưu Gia Ngọc chắc chắn phải báo thù cho chị gái?
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lưu Gia Ngọc nhào tới phía Bạch Cáp Tử.
Lúc này, Bạch Cáp Tử cũng không hét chói tai nữa, bởi vì cô ta biết kêu to cũng không có ích gì.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Đưa cô ta trốn xuống lầu đi.”
Phương Tử và Vạn Niên Thanh đứng hai bên Bạch Cáp Tử, mang theo cô ta chạy xuống dưới lầu.
Lan Hồ Điệp và Lộ Nam ở lại đứng bên cạnh Ngũ Hạ Cửu.
Bạch Cáp Tử run giọng nói: “Bọn họ, bọn họ có thể được không?”
“Tôi có thể chạy một mình.”
Phương Tử: “Hiện tại hai người chúng tôi đều không có đạo cụ có thể sử dụng, ở lại cũng gây thêm phiền phức, chạy trước lại nói.”
“Yên tâm đi, Quan chủ có thể xử lý.”
Bạch Cáp Tử có hơi yên tâm.
Trên lầu lúc này, Ngũ Hạ Cửu lấy ra đạo cụ long hồn cốt kiếm đối phó với Lưu Gia Ngọc, ngoại trừ thuộc tính kim, bốn thuộc tính còn lại đã sớm thu thập xong.
Ngũ Hạ Cửu dựa theo thuộc tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau, cuối cùng, trên thân long hồn cốt kiếm nhàn nhạt nổi lên tia sét.
Ngay khi đạo cụ cốt tiên biến thành trói buộc, Ngũ Hạ Cửu nhân cơ hội tới gần Lưu Gia Ngọc, một tay quấn lấy lá bùa, áp sát vào bụng Lưu Gia Ngọc.
Ngay tại đây, lá bùa lập tức bốc cháy lên, nhưng dường như Ngũ Hạ Cửu đã bắt được thứ gì đó.
Sau đó cậu dùng sức rút ra, nhưng ngay sau đó, trước mắt cậu tức khắc trở nên mơ hồ, thoáng hiện lên một số hình ảnh.
—— Lý Sinh, Lý Linh, đây là một cặp anh em, sau khi cha mẹ mất, bị bác cả và bà cốt Phạm làm thành cọc người sống, lúc sau, hai tòa nhà đôi được xây dựng một cách kiêu hãnh.
Cậu bé bị bỏ vào khu nhà Khang Nhạc, còn cô bé bị bỏ vào tòa nhà Khang Phúc.
Ngay sau đó, hình ảnh lại tiếp tục chuyển.
Sau khi Lưu Gia Ngọc bị Lý Bảo thả ra, cô ấy muốn tìm cơ hội rời đi cùng với chị gái Lưu Gia Hân.
Nhưng lúc đó Lưu Gia Hân lại không có phát hiện Lưu Gia Ngọc không đúng, bởi vì con trai Lưu Gia Hân đã mất tích hai ngày, cô ấy nôn nóng bất an, căn bản không rảnh quan tâm đến em gái.
Thậm chí, ngay cả khi Lưu Gia Ngọc vẫn luôn cầu xin chị gái đưa cô ấy rời đi, Lưu Gia Hân còn cho rằng em gái không quan tâm đến con trai của mình, và mắng Lưu Gia Ngọc một lúc lâu.
Sau khi Lý Bảo biết chuyện này, Lưu Gia Ngọc suýt chút nữa bị nhốt lại.
Bởi vì sắp lên đài diễn, có thêm Tào Nhân cầu tình, Lưu Gia Ngọc mới chỉ bị dạy bảo một trận, tránh khỏi tiếp tục bị giam giữ.
Nhưng lúc này, Lưu Gia Ngọc cũng tuyệt vọng, đêm đó thắt cổ tự tử trên sân khấu.
Trong hình ảnh cuối cùng, Lưu Gia Ngọc bị một sợi dây tơ đỏ quấn trên cổ, dùng một đôi mắt ngập tràn oán hận nhìn chằm chằm vào Ngũ Hạ Cửu.
Thẳng đến khi lòng bàn tay truyền đến đau đớn, Ngũ Hạ Cửu mới từ từ rút khỏi hình ảnh.
Cậu nhìn về phía Lưu Gia Ngọc, trước mắt cậu là một đôi mắt đen nhánh khủng bố, giống như hình ảnh cậu vừa nhìn thấy lúc nãy.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn không hoảng loạn, trên tay tiếp tục dùng sức lôi kéo đi ra ngoài.
Cậu có thể cảm nhận được, đồ vật trong bụng Lưu Gia Ngọc chính là cô bé đó, cũng chính là bảo vật của tòa nhà Khang Phúc.
Ngũ Hạ Cửu nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ mang hai kiện bảo vật này rời đi, đến lúc đó, toà nhà Khang Phúc và khu nhà Khang Nhạc sẽ không còn nữa tồn tại.”
“Nếu cô muốn, hành vi phạm tội của Lý Bảo và những người khác sẽ thông báo thiên hạ, nếu cô không muốn……”
Lưu Gia Ngọc lông mi run lên.
Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu liền cảm giác được lực đạo trên tay trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Lưu Gia Ngọc dường như đã từ bỏ chống cự, tùy ý để thân thể của mình chìm vào bên trong sự lôi kéo của vô số quỷ ảnh trong suốt của cốt tiên.
Không lâu sau đó, Ngũ Hạ Cửu lấy ra cô bé kia.
Ngay lúc đó, bóng dáng của Lưu Gia Ngọc dần dần tiên tán bên trong cốt tiên, trước khi biến mất, đôi mắt cô ấy nhìn về phía toà nhà Khang Phúc, chảy ra hai hàng huyết lệ.
Lưu Gia Ngọc biến mất, Ngũ Hạ Cửu ôm cô bé bị điêu khắc thành xi măng quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Trời đã sáng.
Sau đó, nhóm người Ngũ Hạ Cửu thu thập tất cả chứng cứ đưa đến cục cảnh sát.
Còn toà nhà Khang Phúc và khu nhà Khang Nhạc chỉ trong một đêm đã cũ kỹ đi rất nghiêm trọng, cửa sổ trải qua cả đêm bị đè ép, thậm chí còn có một số không thể mở ra, các bức tường tiếp tục bóc ra.
Các thiết bị điều hòa được lắp đặt ở trên tầng cũng bắt đầu liên tiếp rơi xuống.
Cảnh sát lập tức phán đoán rằng hai tòa nhà này trở thành nguy hiểm vì sắp sụp đổ do quá cao, bọn họ bắt đầu sơ tán cư dân trong toà nhà.
Ngay sau khi người cuối cùng rời khỏi tòa nhà Khang Nhạc, hai toà nhà bắt đầu sụp đổ từ trên xuống dưới, tro bụi bao trùm khắp xung quanh.
Nhưng khiến người ngạc nhiên hơn chính là, hai tòa nhà này sụp xuống nhưng cũng không có lan đến nơi khác.
Trong khi đó nhóm người Ngũ Hạ Cửu đã bước lên đoàn tàu luân hồi trở về.
Hết tập 34!