Sau khi mượn những nông cụ nhỏ, đã đến lúc Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà mượn những cái lớn hơn.
Mặc dù hai người này không có ác ý với nguyên chủ như Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc nhưng họ cũng chưa bao giờ cho nguyên chủ một sắc mặt tốt.
Nhưng hôm nay, bởi vì sự tình của Lý Ái Cúc, hai người có chút xấu hổ, thậm chí đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Kim Phong có đưa cho họ chiếc cày gãy nhất, họ cũng sẽ không nói một lời.
“Mượn cày!” Lý Đại Hổ đỏ mặt nói một câu.
Lý Kim Phượng đi vào kho, ngẫu nhiên chọn một cái cày rồi nói với hai anh em: "Sau khi làm việc xong nhớ thu dọn nông cụ và trả lại kịp thời."
Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà nhìn chằm chằm vào chiếc cày.
Này mẹ nó, đó là chiếc cày mới toanh mà nhóm đã mua từ trạm máy nông nghiệp trước khi thu hoạch, đến nay vẫn chưa có ai sử dụng.
Với chiếc cái cày này, một ngày làm việc có thể cày được hơn một mẫu đất so với chiếc cày cũ.
Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà đều có chút kinh ngạc, họ lặng lẽ liếc nhìn Lý Kim Phượng, cố gắng nhìn một số thông tin từ trên gương mặt của cô.
Chỉ thấy sắc mặt cô như thường, không có bởi vì chuyện của Lý Ái Cúc mà giận lây bọn hắn, cho bọn hắn sắc mặt kém, cũng không có thuận thế cho bọn hắn nông cụ cũ.
Sự cân bằng trong lòng Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà đột nhiên nghiêng đi một chút.
Trong quá khứ, họ dường như đã quá ác ý với người em kế này.
Sau khi lấy nông cụ xong, Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà lập tức ra đồng làm việc, trên đường đi hai anh em bắt đầu trò chuyện.
"Anh ơi, anh có thấy trước đây chúng ta đã quá mức không?" Lý Đại Hoà hỏi.
Mặc dù họ chưa bao giờ bắt nạt Lý Kim Phượng, nhưng mỗi lần hai em gái đánh mắng cô, họ cũng không bao giờ làm tròn trách nhiệm làm anh của mình, dù chỉ là lên tiếng ngăn cản.
Lý Đại Hổ tính tình khá là đần độn, khi nhị đệ hỏi vấn đề này, phải rất lâu sau hắn mới trả lời: "Có vẻ như vậy, anh thấy con bé cũng không mang thù mình."
"Anh... thế thì... từ nay về sau chúng ta ở bên cạnh sẽ nhắc nhở Lục muội cùng Thất muội nhá?" Lý Đại Hoà nuốt khan một ngụm nước bọt khó khăn nói.
Lý Đại Hổ không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của hắn cho thấy rõ ràng hắn đồng ý với lời của Lý Đại Hoà.
Sau khi Lý Kim Phượng phân phát nông cụ cho mọi người, cô không ra ruộng phơi lúa bởi vì trên trán bị thương rất nặng.
Ngoài ra, thời tiết rất nóng, nếu ra mồ hôi sẽ dễ bị viêm và sưng mủ.
Vì thế chỉ có thể chịu đựng ở trong nhà kho.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng hát vọng đến từ bên kia cánh đồng lúa, họ đang hát những bài hát tương đối phổ biến của thời đại này.
《Phương đông hồng》, 《xã viên cũng là mặt trời hoa》, 《Chúng ta ở trên đại lộ》và một số bài hát thậm chí còn không có giai điệu nhưng không khí rất tuyệt vời nên mọi người đều cười vui vẻ.
Lý Kim Phượng bị tiếng cười này truyền nhiễm, cũng theo đó ngâm nga mấy chữ.
Giờ phút này, cô cảm thấy ở thời đại này, ngoại trừ nghèo đi một chút, kỳ thực cũng không có gì xấu.
Đột nhiên, tiếng hát dừng lại, sau đó có người bắt đầu hét lên: "Không tốt, bất tỉnh, bất tỉnh, có người bất tỉnh..."
Bờ ruộng bên kia loạn thành một đoàn.
Người ngất xỉu mà họ gọi là Tô Đại Hoa, là con dâu của nhà họ Vương trong đội, dân số nhà họ Vương có thể so sánh với nhà họ Lý, lại còn có một tên bất tài chuyên đi trộm thóc, suốt ngày lấy gạo từ trong nhà đi đổi thuốc lá và đồ ăn vặt nên khiến lương thực của nhà họ Vương không đủ cho gia đình.
Tô Đại Hoa lại chăm sóc thêm mấy đứa nhỏ, tiết kiệm khẩu phần ăn của mình cho mấy đứa nhỏ, nên đã nhịn đói hai ngày, mắt đã sớm nổi đom đóm, bây giờ lại ra đồng làm việc nặng nhọc nên trực tiếp té bất tỉnh.