Người đàn ông bị viên đá bất ngờ bay tới làm bị thương, máu từ vết thương trên trán chảy xuống làm cả gương mặt trông như ác quỷ.
Máu chảy xuống khiến hắn ta mở mắt rất khó khăn, ngón tay run rẩy chỉ vào Nguyễn Kiều, cô tiến lên hai bước, hận không thể đá cho hắn ta thêm một cước nữa.
Cô định lên tiếng nói chuyện, nhưng lại nghe tiếng bước chân vang lên ở đầu ngõ khiến Nguyễn Kiều phải ngẩng đầu lên nhìn, khi ngẩng lên thì thấy hai gương mặt trẻ trung non nớt xuất hiện ở đầu ngõ, hai cậu con trai mười bảy mười tám tuổi đang xách cặp sách, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ trông vô cùng bắt mắt.
Cậu con trai nhuộm tóc đỏ là người phản ứng đầu tiên, chỉ vào người đàn ông đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đất, trợn tròn mắt hét lớn: "Chết tiệt! Chuyện gì xảy ra vậy, mấy người bị người khác tấn công à? Đừng vội, đừng vội, tôi gọi điện cho bệnh viện ngay đây. Anh hai, anh cũng gọi điện cho cảnh sát đi, đây là vụ án cố ý gây thương tích, phải báo cảnh sát!"
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai cậu con trai làm việc tốt, đều có chút căng thẳng.
Cậu con trai nhuộm tóc xanh lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa lẩm bẩm một mình - rõ ràng trước đây đều là người khác báo cảnh sát bắt chúng ta, sao bây giờ lại đến lượt chúng ta báo cảnh sát.
Nguyễn Kiều im lặng nhìn hai người, đột nhiên nhận ra hai trăm tệ còn lại trong túi mình có lẽ cũng không giữ được.
Nhưng người đàn ông cao gầy bị cô ném đá chắc chắn có vấn đề.
Nghĩ vậy, cô liền mặc kệ hai cậu con trai đang vội vàng gọi điện, còn bản thân cô lại đứng sang một bên bình tĩnh lại.
Nơi này cách đồn cảnh sát không xa, chưa đầy mười phút đã có tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, hai đồng chí cảnh sát sải bước đi vào ngõ, khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ở đây cũng hơi ngẩn người.
May mà phản ứng nhanh, liếc mắt nhìn hai cậu con trai đã là khách quen ở đồn cảnh sát: "Là hai người làm à?"
Cậu con trai nhuộm tóc đỏ như bị chọc vào vảy ngược, lập tức nhảy dựng lên: "Sao có thể! Là chúng tôi nghe thấy tiếng động trong ngõ này nên chạy đến xem thì thấy trên người đàn ông này dính đầy máu nằm trên mặt đất, mới gọi điện cho các anh."
Cậu trai nhuộm tóc xanh cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy, không tin các anh hỏi chị gái xinh đẹp này xem.”
Ánh mắt cảnh sát chuyển sang Nguyễn Kiều.
Gương mặt Nguyễn Kiều thực sự rất dễ lừa gạt người khác, trông cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, làn da lộ ra ngoài bị trầy xước đỏ ửng, chiếc váy trắng vốn nên bồng bềnh như tiên tử cũng lấm lem từng mảng, trông giống như bị bắt nạt. Để được mua truyện với giá sale các bạn ib mình nha
Cảnh sát định lên tiếng, thì thấy Nguyễn Kiều chủ động giơ tay, cô chớp chớp mắt rồi gật đầu: "Không phải hai người họ làm, là tôi làm."
Cậu con trai nhuộm tóc đỏ nghe vậy thì kêu lên một tiếng: "Nghe thấy chưa, không phải chúng tôi làm, là chị ấy làm…"