Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi

Chương 9

"Thống Thống, ngươi xác định đây là mèo?" Tôn Hiểu Quai im lặng hỏi. Hệ thống lại không phát giác, chỉ cảm thấy chủ nhân quả nhiên là ngu xuẩn, lạnh lùng trả lời: "Đương nhiên!"

Tôn Hiểu Quai cũng không muốn để ý tới cái hệ thống đầu óc có hố này, âm thầm cân nhắc làm thế nào lấy con mèo này ra, hiện tại quả thực là quá nhàn rỗi, cô phải làm chút gì đó gϊếŧ thời gian.

Buổi trưa, Tôn nãi nãi làm xong việc thì trở về một chuyến, tự nhiên đối với Tôn Hiểu Quai lại là một hồi yêu thích, sau đó cho Tôn Hiểu Quai một bát sữa mạch nha, lại lấy năm khối bánh táo đỏ cùng mấy viên kẹo hoa quả lần trước mua ở cửa hàng cung tiêu, kẹo hoa quả hiện tại chính là hàng cao cấp, sau đó nghỉ ngơi một lát lại trở về làm việc.

Hiện tại lương thực ít, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, rất nhiều người thậm chí một ngày một bữa, Tôn gia tuy rằng có thể ăn ba bữa, nhưng cũng không cần làm việc khác người.

Người lớn có thể chịu đựng được đói, tiểu hài tử thì không được, ba tỷ muội nhị phòng liền trông mong xuyên qua cửa sổ nhìn Tôn Hiểu Quai vui vẻ ăn bánh táo đỏ, uống sữa mạch nha, nước miếng đều chảy xuống.

Tôn Tam Niếp nhìn bà nội trở về, cho Ngũ đường muội ăn liền rời đi, tuy rằng cô cũng rất đói, nhưng không dám sinh tâm tư gì.

Tôn Hiểu Quai được Tôn nãi nãi nuôi vô cùng tinh tế, không cần làm việc gì cả, thích chưng diện nên ít nhiều cũng thích sạch sẽ.

Ba tỷ muội Tôn Tam Niếp bởi vì phải làm việc, hơn nữa nhiều năm cũng chỉ có bộ quần áo như vậy, nên trông rất bẩn, Tôn Hiểu Quai nguyên thân không cho phép các cô vào phòng cô, cũng không được cách cô quá gần.

Tôn Hiểu Quai cũng không quá đói, uống hết bát sữa mạch nha, lại ăn thêm một cái bánh táo đỏ, thì không ăn thêm được nữa.

Vừa dừng lại không lâu, liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Đinh – nhiệm vụ: Cách đó không xa có ba đứa nhỏ bất lực đang chịu đựng đói khát, cần giúp đỡ!"

Tôn Hiểu Quai lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ, cô một chút tâm tình kích động hưng phấn cũng không có, chỉ muốn đánh hệ thống một trận. Rõ ràng là âm thanh máy móc lạnh lùng, nhưng nó lại nói theo kiểu trầm bổng lên xuống, quả thực là cực kỳ chói tai!

Tôn Hiểu Quai hít sâu lấy lại tâm tình, suy nghĩ làm thế nào để giúp ba tỷ muội kia, dù sao Tôn Tam Niếp cũng không phải là đứa nhỏ đáng thương chân chính gì.

Ba đứa nhỏ nhị phòng đang cho gà ăn, cho vịt ăn, cho lợn ăn, người lớn đều xuống ruộng làm việc, việc trong nhà sẽ do mấy đứa nhỏ làm, hiện tại nhà nào cũng là như vậy

Tuy ba đứa nhỏ đang làm việc, nhưng tâm tư đều bay tới trên người Tôn Hiểu Quai đang ăn uống. Ngay cả Tôn Tam Niếp cũng thế, cũng không có biện pháp cơm buổi sáng của cô giảm một nửa, bận rộn nửa ngày, đã sớm đói bụng.

Tôn Hiểu Quai nhìn bộ dáng trông mong của ba tỷ muội các cô, cảm thấy buồn cười lại chua xót, trẻ con ở thế kỷ 21 làm sao có thể để ý tới mấy cái này chứ.

Cô vẫy tay với Tôn Đại Niếp: "Đại Niếp, các chị lại đây!" Tôn Hiểu Quai nguyên thân đối với mấy đường tỷ này đều gọi thẳng tên, hiện tại Tôn Hiểu Quai cũng không có khả năng gọi mấy đứa nhỏ này là đường tỷ, bởi vậy xưng hô vẫn không thay đổi.