Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi

Chương 2

Mà nguyên chủ bởi vì chuyện khi còn bé bị rơi xuống nước, vẫn rất chán ghét nữ chủ, chẳng những khi dễ nữ chủ, còn thích nam chủ.

Khi nam nữ chủ hẹn hò bí mật, còn đối với nam chủ tính kế những không thành công, kết quả ngược lại làm hỏng thanh danh của mình, cuối cùng phải lập gia đình, nhưng còn không biết hối cải

Chẳng qua, lúc nữ chủ sống lại là mười sáu tuổi, hiện tại còn sớm, nguyên chủ bất quá mới năm tuổi, mà nữ chủ sáu tuổi.

Tôn Hiểu Quai sau khi ăn xong canh trứng Tôn nãi nãi bưng tới, cô bị bắt phải nghỉ ngơi trên giường. Vì vậy không biết rằng có một số việc đã không giống xảy ra

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng tràn ngập mặt đất, thôn Ngũ Tinh một mảnh tĩnh lặng, gia đình ở phía đông thông chính là nhà họ Tôn.

Lúc này trong phòng củi Tôn gia, Tôn Tam Niếp vốn đã ngủ say lại đột nhiên ngồi dậy, hô hấp nặng nề, thậm chí trán cũng toát ra một chút mồ hôi.

Đợi Tôn Tam Niếp thoáng bình tĩnh, mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong mắt kinh nghi bất định, trong lòng cũng rất khủng hoảng.

Rõ ràng cô đã xảy ra tranh chấp với Vương Văn Hải, tức giận bỏ đi, kết quả là do lơ đãng mà gặp tai nạn, đáng lẽ phải chết! Nhưng đây rõ ràng là kho chứa củi ở quê ngày trước..

Tôn Tam Niếp xuống giường, lại động đến vết thương trên lưng, "Xé——" Cô thật cẩn thận sờ đến miệng vết thương, trong lòng hiểu được vài phần.

Bây giờ bản thân hẳn là đã trở lại lúc bản thân sáu tuổi. Lúc ấy vì ham chơi hại ngũ đường muội Tôn Hiểu Quai Quai rơi xuống hồ, đây chính là động đến mệnh căn của nãi nãi, chẳng những bị đánh một trận, còn bị phạt ngủ trong phòng củi, thậm chí lượng cơm giảm một nửa. Phải biết rằng hiện tại vừa trải qua ba năm khó khăn, lương thực rất là quan trọng

Tôn Tam Niếp đi vào trong viện, nhìn căn nhà vạn phần quen thuộc, trong lòng ủy khuất khó nhịn, nhịn không được nghẹn ngào. Không chỉ vì những nỗ lực của mình đối với Vương Văn Hải không đáng giá, mà còn là sự áy náy với gia đình.

Tôn gia là một gia đình khá ở thôn Ngũ Tinh, Tôn lão gia tử là bộ đội xuất ngũ, lúc giải ngũ đã là cấp bậc chỉ huy. Bất quá bởi vì thời cuộc khẩn trương, ông liền lấy lý do tuổi tác quá lớn lui xuống, nhưng mỗi tháng lại có gần 170 đồng tiền trợ cấp, nông thôn không có nhà nào có tiền trờ cấp lớn như vậy.

Tôn lão gia tử đời này không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất là hai người: một là mẹ ông, người kia chính là Tôn nãi nãi. Lúc trước ông chấp hành nhiệm vụ bí mật, gần mười năm không có tin tức gì, Tôn nãi nãi cố gắng chống đỡ cả gia đình.

Tôn nãi nãi là cháu gái nhà mẹ đẻ của Tôn thái nãi nãi, trong nhà mình bà, bà chính là người nhỏ tuổi nhất, người nhà đều rất chiếu cố bà, lại gả cho người có tiền đồ, vì thế hơn nửa đời người cũng chưa từng nếm qua khổ sở gì.

Tôn lão gia tử này vừa xảy ra chuyện, những người trước kia ghen tỵ với bà đều âm thầm ngáng chân, giễu cợt.

Bởi vậy, khi Tôn lão gia tử trở về, người con dâu hiền lành hơn nửa đời người của ông, đã biến thành người nếu bị cướp một hạt gạo cũng có thể cầm dao đuổi mấy vòng thôn.