[Nhìn đi, mình đã nói Mạn Mạn thực sự có tài mà!]
[Tiên nữ Mạn Mạn thật tuyệt vời! Nhanh chóng tiêu diệt hết những ma quỷ này đi!]
[Nữ thần Mạn Mạn, bạn là sự an toàn của tớ!]
Fan cuồng của Lục Vi Mạn lại một lần nữa ntâng cô ta lên, hành động của cô ta thật sự có phong thái, hơi có chút mạnh mẽ, tiếc là không được quá ba giây.
Những con quỷ nhỏ bị những phù chú đánh cho lăn lộn, phù chú trừ tà chỉ có tác dụng với quỷ, không làm hại đến người. Lục Triệu Hiên thấy bên cạnh không còn bị ràng buộc, vui mừng khôn xiết nhìn về phía Lục Vi Mạn, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
“Mạn Mạn, cảm ơn em đã cứu anh!”
[Ôi trời… Thật sự là anh hai rồi!]
[Chưa chắc đâu, có thể là một con quỷ rất mạnh đấy, chỉ muốn lừa Mạn Mạn thôi, chưa xác định được danh tính thì Mạn Mạn đừng có lại gần anh ta đấy!]
“Anh… anh hai?” Lục Vi Mạn cũng như hầu hết mọi người, đang hoài nghi về người anh hai trước mặt.
“Mạn Mạn, đừng tin hắn, hắn là ác quỷ giả mạo đấy, nhanh đến bên bố, bố sẽ bảo vệ con!”
Đúng lúc Lục Vi Mạn vẫn còn đang hoài nghi về chính xác Lục Triệu Hiên, thì tiếng gọi hoảng hốt của Lục Hạc Minh từ phía sau vang đến.
[Tôi có cảm giác khung cảnh này hơi quen thuộc? Giống như trong phim kinh dị, một cái trước một cái sau, để nhân vật phân biệt thật giả, rồi nhân vật chọn một trong hai, đi được nửa đường, phát hiện ra là quỷ giả mạo…]
[Cảm giác nhập vai quá mạnh, mình đã bắt đầu sợ rồi a a a!]
[Mình cảm thấy anh hai thật đấy, vì phù chú trừ tà của Mạn Mạn không hề làm hại anh ấy.]
[Cả hai có thể đều không thật!]
“Bố? Con không phải là quỷ, con thực sự là Triệu Hiên đây! Lúc nãy con không biết chuyện gì đã xảy ra, con nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy cứ nắm tay con kéo đi đến một chỗ, đến nơi thì con phát hiện đó là một cái giếng sâu thăm thẳm, xung quanh chẳng có gì cả, con sợ quá nên đã bỏ chạy, trên đường gặp rất nhiều ma quái, chúng muốn bắt con, con cứ chạy mãi, rồi sau đó con thấy được em gái con!”
Nhìn kỹ thì thấy Lục Triệu Hiên đã sợ đến ướt quần.
“Bố nói bố là bố con, vậy kể cho con nghe lúc nãy bố đã trải qua những gì?” Lục Vi Mạn vẫn cảnh giác như trước.
“Mạn Mạn, lúc nãy bố và ông bị một bầy quỷ ác tấn công, bố bị tách khỏi ông, bố nghe thấy giọng con mới chạy tới đây.”
Vừa dứt lời, lại có một tiếng kêu vang lên: “Mạn Mạn! Mau lại đây với ông! Đó không phải là bố con!”
Ông cụ Lục một tay cầm kiếm đào, một tay cầm gương bát quái lao đến bên Lục Vi Mạn, vừa thấy gương phán chiếu, Lục Hạc Minh lập tức lộ nguyên hình.
Đó là một con quỷ có mặt xanh, răng nanh sắc nhọn, bị ông cụ một kiếm xuyên qua ngực, biến thành một làn khói đen vội vàng trốn thoát.
“Ông ơi!” Lục Vi Mạn và Lục Triệu Hiên đồng loạt chạy về phía ông cụ.
“Bố và anh ba đâu rồi?” Khi xác nhận ông cụ cũng như Lục Triệu Hiên đều là thật, Lục Vi Mạn mới hỏi về hai người còn lại.
“Chúng ta phải tự thoát ra khỏi ảo cảnh trước, rồi mới nghĩ cách tìm họ, vì có thể chúng ta không ở trong cùng một ảo cảnh đâu.” Ông cụ mồ hôi lấm tấm trên trán, rõ ràng ông cụ cũng vô cùng thiếu tự tin khi đối diện với những con quỷ ở đây.
Lúc này, ông cụ chỉ mong rằng Thanh Vân Quan có thể ra tay giúp đỡ họ một chút, chí ít cũng chỉ cần cho họ một manh mối hay gì đó!
Hàng chục cuộc thi cùng lúc diễn ra, Trường Phong chỉ chăm chú vào nhà họ Lục, thấu hiểu được ý nghĩ trong lòng ông cụ, anh ta quyết định truyền cho họ một manh mối…