Chương 36: Nhớ lại Thải Vi
[Cho Tây Sở Bá Vương ngủ cùng lều với anh chàng tóc vàng đẹp trai, không đùa đâu, tôi yêu vẻ ngoài của cả hai người đấy!]
[Bá Vương kiêu ngạo (Công) x Mỹ nhân khỉ lông (Thụ)? Haha, chúng ta quỳ lạy trước đi!]
[Đu CP nào cũng hại người thôi.]
"Tây Sở Bá Vương, ông có thể nói cho tôi biết ông và Ngu Cơ quen nhau như thế nào không?"
Ngu Cận cầm một lon Cocacola đưa cho Hạng Vũ: "Tôi không thích trà, nhà cũng không có trà, chỉ có thể uống tạm cái này thôi."
"Cảm ơn cô." Hạng Vũ đợi Ngu Cận đặt Cocacola lên chiếc bàn nhỏ trước mặt rồi mới đưa tay nhận lấy.
Gã làm quỷ cô độc trên thế gian hơn ngàn năm, nhìn thấy mọi biến đổi của thời thế, đương nhiên quen thuộc với thời đại hiện tại, tuy nhiên gã là một Quỷ Hồn, gã không có nhận thức và biết được sự vật trong đó. Trước mặt gã được mọi người trên thế giới gọi là Coca Cola, gã rất tò mò mùi vị của nó như thế nào nên nóng lòng mở ra uống một ngụm.
Sau khi trải nghiệm cảm giác tuyệt vời của Cocacola, gã mím môi và bắt đầu kể chi tiết: "Tôi gặp Ngu Cơ vào ngày lấy được ngựa Ô Truy. Đó là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Có câu nói rằng mỹ nhân phối anh hùng. một chiếc BMW. Ngày đó, tôi vừa có con ngựa yêu quý, vừa có người đẹp."
"Tôi đang cưỡi ngựa Ô Truy phi nước đại qua núi rừng. Đó là một ngày đầu thu oi bức, ngày nào cũng mưa to. Tôi buồn lắm chợt nghe thấy có ai đó đang hát khe khẽ bên bờ sông. Một người phụ nữ cầm ô hát: "Bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương…"*
*Trích Kiêm Gia (1) - Khổng Tử
"Cái gọi là người thương, tôi đang nghĩ xem cô ấy là cỡ mỹ nhân gì, hay là mỹ nhân có tài như vậy. Trên đời ai cũng biết tôi không có vết nhơ, tôi chỉ thích múa dao và gậy chứ không đọc sách, cũng cực kỳ xem thường người đọc sách nghèo nàn, tôi lúc đó như thế nhưng tôi vẫn bị tài năng của Ngu Cơ thu hút."
"Tôi xuống ngựa, nhẹ nhàng đi đến bên cô ấy. hoa sen trong sông nở xum xuê, người đẹp tên là Vi, bên bờ sông Thải Vi. Tôi đưa tay hái bông hoa rực rỡ nhất cho cô ấy. Ngươi chẳng tầm thường, sao sống ẩn cư. Gió chưa ấm, hoa chưa nỡ.*"
Trích từ bài Thải Vi - HITA (Bản dịch nguồn Nicky’s Blog)
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ giữa hai người, Hạng Vũ nhếch lên khóe miệng nở nụ cười ấm áp.
"Chuyện còn lại ông không cần nói, tôi cũng biết rồi. Hai người không phải vì trời mưa mà kết duyên, cũng không phải do Kiêm Gia, mà là vì Thải Vi."
[Vi, Ngu Cận, chẳng phải là Lục Vi Mạn sao? Trong tên nàng cũng có chữ "Vi"!]
[Không, Tây Sở Bá Vương đẹp trai như vậy, tôi không muốn nhìn thấy ông vì Lục Vi Mạn hoa sen trắng mà tan nát cõi lòng!]
[Bạn đang nói vớ vẩn gì vậy, bạn cho rằng Mạn Mạn chúng ta hiếm lạ sao? Gã chỉ là một con quỷ ngàn năm, không xứng với Mạn Mạn hiện tại.]
[Chuyện vớ vẩn gì ở trên lầu vậy? Tây Sở Bá Vương không xứng với ngôi sao đang hot? Nghề ngôi sao thời xưa là một con hát đê tiện! Sở bá vương xuất thân quý tộc không xứng với con hát, đúng là chuyện cười lớn của năm.]
"Ở phần bình luận không cần đoán, Lục Vi Mạn không phải Ngu Cơ, Ngu Cơ thật sẽ lộ diện ngay lập tức."
"Nào Tây Sở Bá Vương, đi gặp Ngu Cơ của ông."
Bảy giờ chiều, Ngu Cận và Hạng Vũ đang đứng ngoài quán bún một con hẻm nhỏ ở chợ thôn Thành Trung, Bắc Kinh.
Hạng Vũ đã lâu không ăn đồ phàm, ăn một lúc năm tô mì lớn, còn Ngu Cận nhìn phần mì nhỏ trước mặt.
Tại sao cô lại gặp phải những người đều là người thích ăn uống, dù là người hay ma?
"Hầm hai phần hoành thánh tôm rồi gói lại."
Một giọng nữ du dương trong trẻo vang lên, Hạng Vũ chợt ngẩng đầu, chiếc đũa trong tay rơi xuống bát sứ.
"Ngu Cơ!" Gã kêu lên.