Nhỏ mập mạp tặng quà hai ngàn tệ vào phòng trực tiếp của Ngu Cận: “Hiện tại có thể giải quyết luôn sao?”
Ngu Cận: “Cũng được, bởi vì tình huống thật nhà em sẽ ảnh hưởng danh dự nhà em, một ít việc tôi kiêng dè không nói.”
“Nhà cũ em ở phía tây ngoại thành, gần nghĩa địa công cộng, là nhà trệt thời xưa, bỏ hoang rất nhiều năm. Sân nhà trệt phía Tây Nam có cái cối đá xay bột*, tất cả nguyên nhân gây ra đều ở nơi đó. Em con gái đi một mình không an toàn, việc này đến nói cho người lớn trong nhà.”
*Hình ảnh minh họa“Còn có, hiện tại chuẩn bị gọi xe, đi bệnh viện đầu thành phố, đến ngoại khoa khu nội trú phòng 809 xem ông nội em, ông nội em sống đến 90, bị ốm đau tra tấn ba mươi năm, hôm nay đứa cháu ông chờ mong không còn, tính mạng cũng sắp kết thúc, đi gặp ông lần cuối đi.”
Không chờ nhỏ mập mạp mở miệng nói chuyện, chuông chiếc điện thoại mới nhất màu vàng thổ hào trái cây vang lên, người gọi là bố cô bé.
Kết nối điện thoại, nhỏ mập mạp mở loa ngoài, điện thoại bên kia nói: “San San, con nhanh tới bệnh viện, ông nội con không ổn, ông có chuyện muốn nói với chúng ta, khu nội trú ngoại khoa phòng bệnh 809.”
Dứt điện thoại lúc sau, nhỏ mập mạp San San cực kỳ tôn trọng Ngu Cận: "Xin lỗi thầy, ban đầu là em không tôn trọng chị, bây giờ em xin lỗi chị.”
Khu bình luận xuất hiện N dấu chấm hỏi: [Thật sự không phải tập diễn tốt rồi à?]
[Không phải chứ, Ngu Cận thần thánh thật vậy sao, ngay cả phòng bệnh cũng tính ra tới?]
[Lát nữa tôi cũng muốn thử xem, nhìn xem rốt cuộc là thật là giả!]
Từ nhỏ San San đã sống trong nhung lụa, nhưng cô bé không có nhiều tình cảm với người nhà, từ khi cô bé hiểu chuyện tới nay đều là bảo mẫu chăm sóc, bố mẹ thường không về ngủ, anh chị lớn hơn cô mười tuổi chưa bao giờ dẫn cô bé đi chơi cùng.
Người trong nhà đều ngại ông nội thôi, nhốt ông trên tầng gác mái cao nhất, bà nội thắt cổ tự sát lúc cô bé năm tuổi.
San San không tắt phát sóng trực tiếp, dưới sự chú ý của mấy ngàn người gọi xe đi bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ngay cả người mẹ có bệnh không trị được cũng đang mặc quần áo bảo hộ y tế ngồi cạnh giường bệnh, bị những người trong nhà tránh như tránh bệnh dịch.
Trên giường bệnh, ông lão gầy như que củi, tiều tụy, không có sức sống rơi nước mắt.
Ông chỉ có một đứa con trai, 40 tuổi quyên đến tiểu học Hy Vọng vùng nói, mới có đứa con trai duy nhất.
Lúc này độc đinh duy nhất há mồm đã nói: “Bố, người trong nhà đều đến đông đủ, bố có gì nói mau đi, những tài sản dư lại của bố mẹ cũng nên giao cho con đi?”
Ánh mắt ông lão nhìn qua từng người bên giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, nói: “Đều là mệnh cả! Trách ta và mẹ mày gây nghiệp…”
“Ông nội, hai người gây nghiệp gì?” San San qua hỏi.
Cô bé vẫn mở phát sóng trực tiếp, camera chĩa vào ông lão bên kia.
Ông lão mệt mỏi lắc đầu: "Đừng hỏi. Những năm gần đây, ông thường mơ thấy bọn họ, bọn họ muốn cả nhà chúng ta đền mạng.”
“Thầy, chị biết ông nội em nói bọn họ là ai sao?” San San đi đến một bên hỏi.
Ngu Cận trả lời: “Tôi biết, vừa mới bắt đầu tôi đã nói với em, là là đôi vợ chồng lúc chiến tranh chạy đến nhà ông bà em.”
Ánh mắt mọi người trong phòng bệnh đều chuyển tới San San bên này, ông bố hung thần ấn đường đen kịt của cô bé nhìn qua đây: "Con đang gọi điện thoại? Cùng ai gọi điện thoại!”
Cô bé sợ hãi bố, khúm núm trả lời: “Bố, đây là con tìm thầy đoán mệnh, xem rất chuẩn, chị ấy tính được chuyện nhà chúng ta.”
Ngoài lề: Sáng tui check thấy có bạn đề cử truyện, rất rất là cảm ơn ạ:>