Sau Khi Xuyên Thành Chàng Vợ Của Boss Phản Diện, Tôi Nổi Tiếng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 7

Chính là bản hợp đồng này, trong cốt truyện, sau khi nguyên chủ ký bản hợp đồng này không lâu, tập đoàn Giản Thị xảy ra chuyện, trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã tuyên bố phá sản, đương nhiên chân tướng đằng sau sẽ không đơn giản như vậy!

Điều khiến Nguyễn Tích khổ sở nhất là không lâu sau sau đó nhóc con cũng mất tích. Giản Chính Hoa làm bộ làm tịch tìm khắp nơi trên thế giới, nhưng trên thực tế thì hắn ta còn không báo cảnh sát.

Đương nhiên Nguyễn Tích chỉ có thể buông tay, ký hợp đồng rồi bỏ chạy, đó là điều nguyên chủ đã làm trong cốt truyện, nhưng khi Giản Tễ tỉnh lại và tiếp quản quyền lực một lần nữa, chuyện đầu tiên hắn làm là tìm hiểu nguyên nhân, sau đó giam cậu vào một nhà tù chuẩn bị từ trước rồi ngược đãi đến chết.

Cậu không nghĩ mình có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ sau khi làm chuyện này.

Điều quan trọng hơn là nhóc con quá đáng yêu, cậu không đành lòng để nhóc con rơi vào hoàn cảnh đó.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Nguyễn Tích kiên quyết đặt hợp đồng xuống: “Chú hai, cháu sẽ không ký bản hợp đồng này!”

“Cậu điên rồi!” Khuôn mặt Giản Chính Hoa trở nên dữ tợn, cả giận nói: “Nguyễn Tích, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”

Hôm nay Nguyễn Tích khiến Giản Chính Hoa cảm thấy khó chịu hơn bình thường rất nhiều, hắn ta đã quen kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, cách làm của Nguyễn Tích hiện tại không nghi ngờ gì nữa là đang thách thức hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy mất kiểm soát.

Nguyễn Tích tỏ ra rất bình tĩnh, quay lưng về phía Giản Chính Hoa, nắm bàn tay tái nhợt của Giản Tễ áp lên mặt mình, giọng nói đứt quãng: “Chú hai, cháu thật lòng với A Tễ, cháu sẽ chăm sóc anh ấy và đứa bé thật tốt, chú đừng ép cháu nữa được không?”

Nội tâm: Mẹ kiếp, boss phản diện đẹp trai quá, nhìn mãi không chán!

Giản Chính Hoa sốc!

Cậu có muốn nghe mình đang nói gì không!

Cậu bé trốn dưới gầm giường mở to đôi mắt, chú xấu xa thích… ba hả?

Giản Chính Hoa không nhìn khuôn mặt Nguyễn Tích, nhưng cũng biết cậu đang giả vờ, hắn ta siết chặt chuỗi hạt trong tay: “Thêm một triệu nữa.”

Nguyễn Tích: !

Mặc dù ông cho tôi nhiều, nhưng so với mạng sống của tôi thì thứ đó không đáng so sánh đâu.

Nguyễn Tích thầm niệm trong lòng, tiền là vật ngoài thân, tiền là vật ngoài thân!

Cậu giả vờ đau lòng nói: “Chú hai, cháu thực sự nhận ra sai lầm của mình rồi, sau này cháu sẽ đối xử tốt với thằng bé!”

Giản Chính Hoa không muốn nguyên chủ biết nội dung hợp đồng, chỉ nói về chuyện đứa bé, Nguyễn Tích cũng vờ theo đó xem không hiểu, cũng chỉ nói về chuyện đứa bé.

Giản Chính Hoa thấy thêm một triệu mà Nguyễn Tích vẫn tham, đúng là đồ không biết tốt xấu!

Hắn ta uy hϊếp nói: “Nếu hôm nay cậu không ký hợp đồng này thì đừng hòng nhận được một xu nào!”

Nguyễn Tích quyết không đổi ý: “Không phải vấn đề tiền bạc, mà là nguyên tắc! Cháu sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, chú hai, chú cứ yên tâm đi!”

Giản Chính Hoa thấy thái độ Nguyễn Tích dầu muối không ăn: “Được rồi! Cậu không cần vội vàng từ chối, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ!”

Nói xong, Giản Chính Hoa hung hăng rời đi, “ầm” một cái, cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng sầm lại.

Nguyễn Tích tạm nghỉ một lúc, nghe bên ngoài không có tiếng gì nữa mới buông tay Giản Tễ ra.

Móng tay lưu luyến gõ nhẹ lên mu bàn tay hắn, đốt ngón tay Giản Tễ hơi gồ, bàn tay cũng to hơn tay Nguyễn Tích, khi tay hai người đan vào nhau, bàn tay Giản Tễ hoàn toàn bao lấy bàn tay mảnh khảnh của Nguyễn Tích, khiến cho đối phương cảm thấy an toàn.

Nguyễn Tích không khỏi nghĩ tới cảnh tượng đó, khuôn mặt thanh tú hiện một vệt đỏ, khiến người khác mơ màng.

Đến khi dưới giường truyền đến tiếng động cắt đi mộng tưởng của Nguyễn Tích.

Cậu lắc đầu, không nghĩ đến chuyện đó nữa, may là Giản Tễ không tỉnh lại, cảm tạ trời đất!

Nguyễn Tích ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn bánh bao nhỏ đang cuộn người dưới gầm giường, vươn bàn tay trắng nõn tới chỗ cậu bé: “Ra ngoài nào.”

Nhóc con như bị dọa sợ, lúc này ngơ ngác nhìn Nguyễn Tích, không có phản ứng.

Chàng trai vốn lạnh lùng lúc này trở nên dịu dàng, ánh mắt cậu nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt tròn tròn của bánh bao nhỏ còn vươn nước mắt, hạ giọng: “Sao còn khóc?”