Ánh nắng gay gắt, Lộ Thức Thanh hơi cụp mắt.
Cậu đanh mặt, tích chữ như vàng: “Ừm.”
Có ấn tượng “cây mắc cỡ” ban đầu, đương nhiên Dung Tự nhìn ra không phải cậu không để ý tới mình. Nhưng trong camera, Lộ Thức Thanh mặc áo phao trắng, uể oải rũ mắt chẳng buồn nhìn Dung Tự lấy một cái, trông như thể không chút kiên nhẫn, giọng điệu hờ hững vô cùng.
Màn bình luận nhanh chóng bị spam đầy, quay phim ngồi ở ghế sau phát hoảng.
Đây là chương trình livestream giải trí ngày thường của diễn viên theo hướng thoải mái mà, có phải chỗ fans lao vào mắng mỏ đâu chứ.
Nếu thật sự làm lớn chuyện, khéo chương trình này sẽ bị trảm thẳng tay.
Dung Tự chẳng mảy may có cảm giác nguy hiểm nào cả, hắn cười hỏi: “Cậu chuẩn bị đi đâu đấy, cần tôi chở đi một đoạn không?"
Lòng bàn tay Lộ Thức Thanh đẫm mồ hôi lạnh, cậu lén lút chà vào quần áo, lúc đang định định lắc đầu từ chối thì bầu không khí yên lặng xung quanh chợt vang tới một âm thanh:
“Bíp bíp bíp”.
Lộ Thức Thanh ngớ người, còn tưởng Châu Phó gọi tới, bất giác giơ tay lên vén tay áo.
Camera thông minh GoPro bên cạnh Dung Tự lại có độ nét cao, ở rất gần Lộ Thức Thanh. Mặt đồng hồ chỉ to nửa lòng bàn tay lọt trọn vào ống kính.
Màn hình đỏ lên, nom cực kỳ bắt mắt trên nền chiếc áo phao màu trắng.
Loáng thoáng thấy được dòng chữ:
[Nhắc nhở ấm áp: Nhịp tim của bạn vượt quá 120 lần/ phút trong thời gian dài. Nhịp tim quá cao, đề nghị kịp thời chữa trị ngoại tuyến.]
Lộ Thức Thanh: “...”
Dung Tự: “...”
Khán giả: “???”
Dù nhìn chữ không được rõ, song người dùng loại đồng hồ này đều biết đấy là nhắc nhở nhịp tim.
Lộ Thức Thanh đã hoàn toàn ngu người, nhanh chóng bỏ tay xuống, thử liếc nhìn sang Dung Tự.
Xa như vậy, màn hình đồng hồ bé như vậy, hẳn là Dung Tự không thấy đâu ha.
Chỉ là tầm mắt dừng lại trên người Dung Tự, Lộ Thức Thanh chợt muộn màng nhận ra hình như có người ngồi ở ghế sau.
Lộ Thức Thanh ngỡ ngàng nghiêng đầu, đôi mắt bị ánh nắng đâm vào, hiện lên tầng hơi nước mỏng manh.
Không biết có phải cậu bị chói nắng nên sinh ra ảo giác không nữa, sao cứ có cảm giác cái người phía sau...
Như là đang vác theo camera ấy nhở?
Đứa nhỏ cứ khóc suốt thì đến khám khoa mắt bệnh viện Yến Thành.
Khán giả trợn tròn mắt ếch.
Không chỉ fans Dung Tự đang chuẩn bị mắng chửi đơ ra, nửa số fans của Lộ Thức Thanh cũng mất đi năng lực ngôn ngữ trong một chốc, nửa còn lại thì bị nhan sắc của Lộ Thức Thanh lúc cậu cúi người, bất chợt nhìn vào ống kính tấn công, nói không nên lời.
Màn hình trống không mấy giây mới có bình luận lục tục bay ngang.
[Chuyện gì thế? Cái đó là nhắc nhở nhịp tim quá cao à?]
[Chuẩn! Giao diện này tui rành lắm, đợt trước cảm cúm sốt cao, đeo đồng hồ này nó cũng nhắc tui bíp bíp nè.]
[Lộ Thức Thanh... bệnh tim à?]
Cơ mà không đúng nha.
Lộ Thức Thanh thong thả đi trên đường, có vận động mạnh gì đâu, không thể nào tự dưng nhịp tim lại nhanh tới vậy, hơn nữa nhìn cậu có vẻ hững hờ, hoàn toàn không giống người chịu khổ vì đau tim.
Khán giả nghĩ mãi cũng không xong.
Nhóm nhỏ khác thì đang liếʍ nhan, lời lẽ thiếu đứng đắn đủ cả.
[Nhúc nhích rồi! Đóa hoa đại mỹ nhân trên núi cao cử động rồi! A ngộ chít rồi!]
[Rõ ràng cậu ăn mặc dày dụp nhìn như bánh bột nếp í mà sao tui cứ thấy cậu ấy cao quý lạnh lùng đẹp đẽ. Chả có nhẽ thời thượng là nhờ gương mặt gánh cho?]
[Lộ Thức Thanh nhìn vào ống kính rồi. Nhan sắc này tuyệt vời... í, tai cậu í đỏ kìa phải không? Lạnh hả?]
Vô tình phát hiện điểm nhấn, có không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm vào lỗ tai lúc Lộ Thức Thanh gỡ khẩu trang.
Đúng là hơi đỏ thật.
Lộ Thức Thanh vẫn còn đang không hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Dung lão sư đang ghi hình tiết mục à?”
Dung Tự nhướng mày, có vẻ như thấy lạ khi cậu hỏi vấn đề này.
“Ừm, đúng.”
Lộ Thức Thanh còn cho rằng hắn sẽ hiểu lầm, rõ ràng mình là fan mà lại không biết hoạt động của idol mới lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Điện thoại của tôi hỏng rồi.”
Dung Tự khẽ ngẩn người.
Điện thoại hỏng thật à?
Vậy sao không mua cái mới?
"Bíp bíp bíp!"
Đồng hồ lại vang lên.
Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã vứt tên phản đồ này đi, cậu hốt hoảng gỡ ra nhét vào túi áo phao: “Dung lão sư làm việc trước đi, lát nữa anh Châu sẽ tới đón tôi.”
Dung Tự thấy cậu sắp tìm cái lỗ nẻ chui xuống tới nơi, hắn cũng biết đang livestream, không tiện để nói chuyện bèn gật đầu: “Ừ, vậy hôm khác ăn bữa cơm với nhau.”
Lộ Thức Thanh cứng đờ.
Dung Tự nhớ tới lần trước liên hoan, Lộ Thức Thanh luống cuống không biết để tay chân vào đâu thì bổ sung một câu: “Ăn riêng, không đưa cậu đi liên hoan đâu.”
Lúc này Lộ Thức Thanh mới thở phào: “Tạm biệt Dung lão sư."
Dung Tự nhịn cười, nhấn ga đi mất.
Rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.