Đừng Học Thói Xấu

Chương 67 :

***

Sáng mai bắt đầu livestream chương trình giải trí từ sớm.

Dung Tự quay về biệt thự ở vịnh Tinh Thần, sau khi trao đổi chi tiết với Đỗ Lâm thì định ngủ sớm, nạp lại năng lượng, ngày mai dậy sớm có trạng thái tốt.

Nhưng chỉ vừa ủ được cơn buồn ngủ, di động để đầu giường chợt vang lên.

Mấy ngày nay Dung Tự bận bịu, đầu óc quay cuồng, cộng thêm hắn dễ mất ngủ nữa, bị tiếng chuông quên tắt vang lên làm ồn muốn nứt đầu.

Hắn sờ soạng cầm di động, tiện tay nhận cuộc gọi, cơn buồn ngủ cùng với cổ họng không khỏe khiến giọng hắn trầm thấp có hơi khàn.

“Hửm?”

Đầu kia điện thoại không ai lên tiếng.

Dung Tự cau mày hỏi lại: “Ai?”

Vẫn không ai trả lời.

Hắn không có được bao nhiêu kiên nhẫn cả, vừa định cúp máy thì trong điện thoại khẽ vang lên tiếng hít nhè nhẹ.

Sau đấy lại chầm chậm thở ra như đang làm công tác chuẩn bị gì đó.

Khu biệt thự yên tĩnh về đêm, phòng ngủ cách âm rất tốt đến nỗi chỉ nghe được tiếng thở của mình.

Ngừng lại ba giây, rốt cuộc trong loa bay ra một câu nhẹ nhàng từ tốn.

"Dung... Dung lão sư.”. Tìm truyện hay tại { wes }

Mí mắt Dung Tự khẽ giật.

Lộ Thức Thanh?

Giọng nói truyền đến từ điện thoại sai khác. Giọng điệu lạnh lùng ngày thường như chiếc móc nhỏ khẽ khàng đảo quanh gờ tai, khi gần khi xa.

“Chào buổi tối.”.” Lộ Thức Thanh nhẹ giọng như thì thầm bên tai, “... Dung lão sư.”

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, con ngươi của Dung Tự lặng yên giãn ra, bên tai dán vào điện thoại tê dại đến tận cổ.

Nhịp tim của bạn vượt quá 120 lần/ phút trong thời gian dài.

Đồng hồ vẫn luôn dán trên cổ tay khẽ rung.

Lộ Thức Thanh nín thở cứ như chỉ cần hít thở hơi lớn tiếng cũng sẽ lộ ra sự căng thẳng luống cuống của mình.

Cậu rúc vào chăn, nhìn mớ ghi chép chằng chịt trong sổ tay của mình nhờ ánh đèn lọt qua kẽ chăn, cố gắng chào hỏi, nói tiếng “chào buổi tối”.

Khác với cậu phải gắng sức, Dung Tự im lặng giây lát rồi tự nhiên chuyện trò, giọng điệu còn mang chút ý cười: “Cuối cùng nhà của Lộ lão sư cũng nối mạng rồi nhỉ? Không dễ gì nha. Lần trước anh Châu nói cậu đang bận, tôi còn tưởng cậu bận vô núi đấy.”

Lộ Thức Thanh vội vàng chui ra khỏi chăn ngồi đối diện với chiếc, đèn đánh giá mấy phương án đối thoại, nhanh chóng tìm ra cái tương tự.

“Điện thoại tôi rơi hỏng rồi, phải mấy ngày nữa mới mua cái mới, lần trước không phải cố ý không nghe điện thoại của Dung lão sư.”

Dung Tự cười cười.

Điện thoại hỏng là hỏng luôn hai tuần à?

Cũng không biết tìm cái cớ nào đáng tin hơn nữa.

Dung Tự là người khéo đưa đẩy, hắn cũng không vạch trần cậu làm gì, chỉ dựa đầu giường, cười hỏi: “Vậy Lộ lão sư đột nhiên gọi tới là có chuyện gì vậy?”

“À.” Lộ Thức Thanh ngập ngừng, không biết phải nói sao.

Nếu lúc ấy cậu thấy hot search thì chắc chắn sẽ giải thích ngay, nhưng chuyện đã qua lâu đến vậy, nhắc thế nào thấy cũng không đúng.

“Hửm?” Dung Tự đợi mãi cũng không có được câu trả lời thì lười nhác nói: “Lộ lão sư, cậu mà còn “à” nữa là tôi bị cậu ru ngủ luôn đấy.”

Lộ Thức Thanh dè dặt hỏi: “Anh... phải ngủ rồi à?”

Dung Tự thiếu đứng đắn nói nhăn nói cuội: “Khuya như vậy rồi, nếu Lộ lão sư không muốn tôi ngủ, vậy tôi có thể cố sức bò dậy khỏi giường, tinh thần sáng láng đến đoàn phim tăng ca."

Lộ Thức Thanh: “...”

Thấy mình quấy rầy giấc ngủ của Dung Tự, Lộ Thức Thanh lúng túng: “Xin lỗi, tôi tôi...”

Dung Tự thấy trêu cậu dễ vậy thì lại không nhịn được bật cười.

Lộ Thức Thanh bị cười như vậy thì mặt mày đỏ bừng, cậu vội vàng nói hết mấy lời giải mình ấp ủ thật lâu ra đầy trúc trắc: “Âm thầm theo dõi weibo, tôi, tôi hồi trước chưa từng dùng, không biết theo dõi lại sẽ không hiện bạn bè, tôi, âm, âm thầm...”

Suýt thì cắn luôn vào đầu lưỡi.

Dung Tự ngạc nhiên lắng nghe, ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra hình như Lộ Thức Thanh đang giải thích gì đó.

Lộ Thức Thanh “thầm” cả buổi trời, sốt ruột suýt khóc tới nơi, giọng nói cậu đã hơi run, bỏ cuộc hoàn toàn: “... Thật ra cũng không có gì to tát, không làm phiền Dung lão sư nghỉ ngơi nữa.”

Dường như Dung Tự đã nghe ra cậu đang căng thẳng, hiếm khi lương tâm hắn bộc phát, không trêu cậu nữa: “Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lộ Thức Thanh nói xong thì cúp máy bằng tốc độ ánh sáng.

Dung Tự chợt như nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, mai cậu...”

Tay nhanh hơn não, lúc Lộ Thức Thanh muốn nghe tiếp xem Dung Tự nói gì thì móng vuốt đã bấm phím tắt trên đồng hồ.

Bíp.

Lộ Thức Thanh: "..."

Lộ Thức Thanh ngớ người.

Ngày mai... mai cái gì cơ?!!

Cậu đã lấy hết dũng khí dùng để xã giao trong 10 năm sắp tới đây để gọi cú điện thoại này, không thể chuẩn bị thêm 10 tiếng để gọi cú nữa.

Ảo não chết đi được.

Lúc này, đồng hồ trên cổ tay đột nhiên kêu bíp bíp.

Lộ Thức Thanh uể oải cúi xuống nhìn.

[Nhắc nhở ấm áp: Nhịp tim của bạn đã vượt quá 120 lần/ phút.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Dung Tự không hề để bụng, cúp máy xong, hắn mở weibo lên, dùng acc phụ thử chức năng âm thầm follow, sau khi chắc chắn rằng theo dõi lại sẽ không hiển thị bạn bè thì không nhịn được cười ra tiếng.