Lúc Đỗ Lâm biết tin đã tức giận đến bật cười: “Cái này rõ ràng là dọn đường sẵn cho Lộ Thức Thanh cọ nhiệt cậu rồi còn gì? Lần trước cọ còn ít à? Cửu Trùng truyện tuyên phát lại mặt dày thế?”
Dung Tự chạy thông cáo đã nhiều ngày, hôm nay có được nửa ngày nghỉ ngơi hiếm hoi. Hắn không muốn lãng phí thời gian vào việc này, vừa chơi game vừa lơ đễnh nói chuyện.
“Thời gian là do bên đó, bọn họ muốn phát sóng ngày nào chúng ta cũng chẳng cản được. Hơn nữa em vào giới giải trí đã lâu vậy rồi, lấy đâu ra nhiệt mới nữa mà cọ. Đừng nhọc lòng nữa, dễ rụng tóc đấy.”
Đỗ Lâm bất đắc dĩ: “Mấy tháng trước Lộ Thức Thanh lên mấy cái hot search với cậu, fans còn chưa tới 10 vạn giờ đã vọt tới 200 vạn rồi, còn bảo không có nhiệt à?”
200 vạn: 2 triệu
Dung Tự còn đang chạy bo, không để ý đáp: “Liên quan gì em, cậu ta vẻ ngoài đẹp, tính cách dễ thương, diễn xuất lại tốt, sớm muộn gì cũng bạo thôi.”
Chạy bo (game): Chạy về khu an toàn trong thời gian quy định.
Đỗ Lâm: “...”
“Bằng!”
Dung Tự bị người ta bắn giữa tim, biến thành chiếc hộp ngay tại chỗ.
Cả gian phòng lặng ngắt như tờ.
Lúc này Dung Tự mới suy xét lại mình vừa nói cái gì, hắn giữ nguyên động tác chơi game, cụp mắt nhìn dòng chữ “Bạn đã bị bắn chết” trong giao diện trò chơi, dường như hắn sinh ra hứng thú vô bờ với cái người tí hon bị bắn chết thẳng cẳng trong game vậy, mắt nhìn chăm chú, mãi chẳng ngẩng đầu lên.
Đỗ Lâm hỏi xa xôi: “Dạo này Lộ Thức Thanh có liên lạc với cậu không?"
“Bọn em lại không thân, liên lạc em làm gì?” Dung Tự không biết ngượng là gì, hắn coi như không có gì xảy ra cả, mở lại ván mới, “Có chuyện trong đoàn phim thì em trao đổi trực tiếp với anh Châu, đỡ bao việc.”
Dù sao Lộ Thức Thanh cũng không bao giờ nhận cuộc gọi, video call, thậm chí dạo này đến tin nhắn cũng không trả lời.
Đỗ Lâm xoa huyệt thái dương, lo không kể xiết.
“Chị phải nhắc nhở cậu, livestream là dễ xảy ra tình huống bất ngờ nhất. Tới chừng đó nếu có người xông thẳng vào khung hình của cậu hoặc làm bộ tình cờ gặp mặt, cậu có muốn biên tập cắt bỏ cũng không được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đấy.”
Dung Tự thuận miệng “ừ” một tiếng.
Rơi xuống đất hóa luôn thành chiếc hộp, game còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Hôm nay tay thối, Dung Tự thoát khỏi giao diện game, tiện tay mở wechat ra liếc nhìn.
Khung trò chuyện với Lộ Thức Thanh vẫn dừng lại ở tin hắn gửi mấy ngày trước sau khi nhận cuộc gọi nọ.
[X: Lời thoại học không tệ.]
Sáu chữ, trêu chọc không bao nhiêu, cũng không phải mỉa mai.
Lộ Thức Thanh không trả lời dù chỉ nửa cái dấu câu.
Không biết sau khi phát hiện ra cấn máy gọi nhầm nên lo ngay ngáy giả chết không dám trả lời hay là bận thật nữa.
Bỏ đi, cũng không quan trọng gì.
Dung Tự tiếp tục chơi game.
***
Đúng là Lộ Thức Thanh đang bận.
Bận phản kháng một cách yếu ớt rằng mình không cần đồng hồ hiệu Tiểu Thiên Tài đâu.
“Cái này sao lại là đồng hồ Tiểu Thiên Tài chứ?” Châu Phó nhẫn nại đeo đồng hồ vận động thông minh kiểu dáng mới nhất vào cổ tay Lộ Thức Thanh, khuyên lơn hết mực, “Anh phải về công ty có việc, bữa trưa làm để cho cậu rồi đó, cậu ở nhà một mình chơi cho ngoan nha, có gì lấy Tiểu Thiên... đồng hồ thông minh cao cấp gọi điện thoại cho anh."
Cổ tay Lộ Thức Thanh mảnh khảnh, dây đeo gài vào nấc cuối cùng mới miễn cưỡng không trượt ra.
Cậu híp mắt nhìn màn hình bé cở nửa bàn tay: “Em muốn chơi wechat."
Châu Phó lạnh lùng tàn ác: “Mai phải đi tái khám mắt, đợi tái khám xong, xác định không có vấn đề gì anh mới mua điện thoại mới cho cậu.”
Lộ Thức Thanh héo úa, hỏi khẽ: “Vậy... Vậy lần trước anh nói với Dung Tự em bận, anh ta trả, trả lời cái gì vậy?”
“Trả lời “okkk"."
Lộ Thức Thanh: “Ồ...”
Việc công phép công, không nhìn ra tí cảm xúc gì.
Châu Phó định đi, Lộ Thức Thanh kéo dép lê ra đến huyền quan tiễn người, ánh mắt ngóng trông như chú mèo nhỏ tiễn chủ nhân mình đi làm vậy: “Hôm nay anh bận gì vậy? Mua hồ điệp tô giùm em được không?”
Ngoài mặt Châu Phó không tỏ vẻ nhưng lòng không dưng lại có cảm giác vui mừng.
Rõ ràng trước kia có vẻ Lộ Thức Thanh rất ngại phiền tới mình, giờ đã có thể nhảy chân sáo theo đòi ăn hồ điệp tô rồi.
Thật dễ dỗ dành.
“Được, về mua cho cậu.” Châu Phó đáp, “... Bận chuyện người làm cậu bị thương lần trước đó, anh phải ra mặt một chuyến.”
Bàn tay ghé vào cửa của Lộ Thức Thanh khẽ động, cậu lúng túng hỏi: “Người nọ... là fan Dung Tự thật hả?”
“Fan tư sinh thì tính fan chó gì.” Châu Phó lạnh lùng nói, “Không phải có mỗi chuyện không follow weibo thôi à? Chính chủ còn chưa nói gì, gã đó thì hay rồi, cắn người như chó dại, chuyện này đừng hòng để yên.”
Lộ Thức Thanh mở to mắt.
Lần đầu thấy Châu Phó chửi người ta à nha.
Châu Phó giật mình, nhanh chóng hòa hoãn lại vẻ mặt, lộ ra nụ cười an ủi: “Không sao, cậu không cần lo, anh xử lý là được.”