Đừng Học Thói Xấu

Chương 63 :

***

Phòng làm việc của Dung Tự.

Đỗ Lâm đưa phương án quyết định cuối của của show livestream cho Dung Tự.

“Cuối tháng này bắt đầu thử nước, đã khởi động tuyên truyền rồi. Ý của Tinh Trần là chỉ cần cậu đừng nói mấy lời cợt nhả không thể phát sóng, còn lại tùy chúng ta sắp xếp.”

Dung Tự ngủ trưa chưa bao lâu đã bị dựng dậy, cơn gắt ngủ suýt nữa đã bạo phát. Hắn sầm mặt ngồi không ra ngồi, vắt chéo chân gác trên bàn, thuận miệng đáp cho có lệ.

“Được.”

“Đêm qua cậu làm cái gì đó?” Đỗ Lâm lo lắng, “Không còn mấy ngày nữa là khai mấy rồi, trạng thái này của cậu không ổn lắm đâu.”

Dung Tự ngáp một cái: “Yên tâm đi, không phải Tinh Trần nói tùy chúng ta sắp xếp à? Em ngủ say nguyên ngày, đảm bảo không đυ.ng hàng.”

Đỗ Lâm: “...”

Hai người đang nói thì di động trên bàn chợt vang lên.

Dung Tự liếc mắt nhìn, chân mày đột nhiên khẽ giật.

[Lộ Thức Thanh mời bạn tham gia cuộc gọi...]

Kỳ cả cục à nha.

Nhìn thái độ hai lần trước của Lộ Thức Thanh thì hẳn là cậu không thích video call hoặc gọi điện, ngay cả gửi tin nhắn cũng “đang nhập” cả nửa tiếng, sao đột nhiên lại chủ động gọi thế này.

Có chuyện lớn?

Dung Tự cầm di động lên.

Đỗ Lâm ở cạnh cũng thấy hơi lạ.

Cơn Dung Tự gắt ngủ phải cả giờ mới chầm chậm khôi phục, sao mới dậy 10 phút mà tâm trạng... trông có vẻ khá hơn rồi?

Dung Tự bấm nhận cuộc gọi, hắn kề di động bên tai, giọng điệu lười nhác: “Lộ lão sư, có chuyện lớn lửa sém lông mày gì à?”

Lộ lão sư không ư hử gì.

Bên trong điện thoại loáng thoáng truyền ra ít tạp âm.

Dung Tự không hiểu gì cả, bật âm lượng di động tới mức to nhất, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh.

Tám phần mười Lộ Thức Thanh cấn máy mới gọi sang, phía đối diện đang bật phim xem, nghe kỹ thì nhạc nền và cốt truyện lời thoại cực quen.

“Đỗ sư huynh, sư huynh sư huynh, ta cài trâm hoa, thược dược sáng rực, không biết có lọt vào mắt huynh hay chăng?"

Hình như là nội dung tập 1 Đỗ Phương Khê.

Lời thoại còn có tiếng lặp lại: Có người đang khẽ đọc theo.

Dung Tự bắt chéo một chân lên, thấy hứng thú vô cùng, cũng không cúp máy.

Đỗ Lâm: “Dung...”

Dung Tự dựng ngón trỏ, quay sang suỵt với chị một tiếng, ý bảo có gì đợi lát nữa hãy nói.

Đỗ Lâm trợn trắng, chỉ đành đứng dậy đi trước.

Phòng nghỉ không còn người ngoài nữa, Dung Tự dứt khoát bật chế độ rảnh tay.

Bên trong điện thoại vẫn đang lặp lại.

“Nếu ngươi đã có thù oán với sư môn ta, vậy Đỗ Phương Khê ta sẽ lập tức phản bội, rời khỏi sư môn. Các vị tìm người khác báo thù đi.”

Ầm ầm ầm, rầm rầm rầm.

Chắc là tình tiết tới chỗ căng thẳng, Lộ Thức Thanh không học theo thoại nữa mà gấp rút thúc giục vai chính.

“Đỗ sư huynh chạy nhanh lên, chạy chạy chạy!”

Dung Tự: “...”

Hắn không nhịn được nữa, thấp giọng cười ra tiếng.

Chúc mừng a a cuối cùng cũng biết gọi điện thoại rồi!

Lộ Thức Thanh còn chưa biết mình đã đội quần thêm lần nữa, cậu còn đang hứng chí nghe Đỗ Phương Khê cả ngày.

Tay nghề nấu nướng của Châu Phó không tệ, sau khi làm bữa tối cho Lộ Thức Thanh xong lại dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, anh lau tay đi ra, nói với Lộ Thức Thanh: “Mai anh mang bữa sáng ở nhà qua cho cậu. Buổi tối cũng khoan tắm, đợi mai gỡ băng ra rồi tắm sau.”

Lộ Thức Thanh ngồi khoanh chân trên sô pha, nghe CD kịch truyền thanh nguyên tác “Trường An Ý” để làm quen cốt truyện, nghe vậy thì ngơ ngác “nhìn” sang: “Anh, anh phải đi à?”

“Thiếu gia.” Châu Phó nói, “Anh lái xe về nhà cũng hơn 10 giờ rồi đó.”

Lộ Thức Thanh khẽ khàng nắm tua rua gối ôm, “ồ” một tiếng: “Ừ, vậy anh Châu chú ý an toàn.”

Châu Phó xách túi rác định đi, nhưng khi ngoảnh đầu lại, trông thấy Lộ Thức Thanh ngồi trong căn phòng trang hoàng xa hoa lại trống vắng, thân ảnh gầy gò đáng thương thấy rõ, anh cứ có cảm giác tội lỗi khi mình vứt bỏ chú mèo con.

Anh nhẫn tâm, anh mở cửa đi mất.

Lộ Thức Thanh ngẩn ngơ ngồi đó.

Kịch truyền thanh phát tới đoạn lần đầu Triệu Trầm Tầm và Triệu Trác tâm tình, cậu nghe thấy giọng cười réo rắt của thiếu niên: “Mẹ cha không cần đệ, huynh trưởng cũng không cần đệ, nếu các người đã coi đệ như con sâu cái kiến, có thể tùy ý vứt bỏ, vậy sao đệ lại không thể chứ.”

Lộ Thức Thanh như buồn ngủ rồi, cậu ngáp một cái, lần mò tắt loa.

Châu Phó không ở đây, Lộ Thức Thanh cũng lười nghe lời, cậu giơ tay lên, từ từ gỡ lớp băng gạc vướng víu ra.

Châu Phó đi rồi vòng ngược trở vào: “Trễ quá rồi, hay thôi anh ở lại đêm nay... Lộ Thức Thanh! Móng vuốt cậu đang làm cái trò gì đó hả?”

Lộ Thức Thanh có tật giật mình sợ run tay, cậu vội vã quấn băng gạc lại, thiếu điều quấn luôn cả mũi vào, y hệt xác ướp.

Châu Phó tức tới độ suýt đã bật cười.

“Anh mới đi có 2 phút cậu đã không nghe lời rồi à? Không thấy đau mắt hả?”

Lộ Thức Thanh cắm đầu vào sô pha giả chết.

Châu Phó phục lăn, thậm chí anh còn thấy hơi may vì mới nãy mình mềm lòng nên quay lại, không thì sớm muộn gì Lộ Thức Thanh cũng vật lộn tới mù mắt.