Đừng Học Thói Xấu

Chương 61 :

Phịch một tiếng.

Có tiếng cơ thể nặng nề chạm đất, cùng với đó là tiếng quát của bảo vệ tuần đêm: “Ai?! Không được chạy!!!”

“Báo cảnh sát mau!”

Màn đêm yên ả bị tiếng quát tháo khuấy loạn, đèn cảm ứng hàng hiên của tòa nhà nháy mắt sáng trưng.

***

Châu Phó vừa tới nhà thì nhận được điện thoại, anh vội tới nỗi chẳng kịp khoác áo ngoài đã nhấn ga chạy tới bệnh viện.

Thời tiết đổi mùa rất lạnh, người bệnh cúm rất nhiều, đêm hôm mà bệnh viện vẫn còn đầy người tới khám.

Châu Phó không có thời gian chờ thang máy chậm rì, anh chạy thang bộ lên đến tầng 6, thở hồng hộc đẩy cửa phòng bệnh ra.

Lộ Thức Thanh bận áo len rộng rãi ngồi trên giường bệnh, mặt tái nhợt như tờ giấy, mắt còn quấn lớp băng, hình như là bị thương ở mắt.

Châu Phó tái mặt, không biết vì sợ hay vì trèo thang bộ nữa, hai chân mềm nhũn suýt quỳ xuống đất.

“Thức, Thức Thanh?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lộ Thức Thanh khẽ nghiêng đầu “nhìn”, hai tay cậu đặt trên đầu gối động đậy mất tự nhiên, phản ứng đầu tiên là xin lỗi.

“Ngại quá anh Châu, đã trễ như vậy rồi còn để anh qua đây một chuyến.”

Cõi lòng thắt lại, Châu Phó ép mình đi tới. Trời lạnh là vậy mà trên trán Châu Phó đã lấm tấm mồ hôi, giọng nói còn phát run: “Mắt cậu bị sao vậy?”

Y tá đang xử lý vết thương đầu gối cho cậu, thấy Châu Phó sợ tới vậy mới dịu giọng giải thích.

“Không có gì nghiêm trọng đâu. Cậu ấy bị hắt đồ vào, chất lỏng hơi có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ dính vào mắt chút ít, mới nãy đã rửa sạch giúp cậu ấy rồi. Bôi thuốc vài ngày là được, chỉ là phải chú ý, tốt nhất khoảng thời gian này đừng sử dụng mắt quá nhiều.”

Châu Phó sợ tới nỗi ù cả tai, thật lâu sau mới hiểu được mấy lời này, cảm xúc sợ hãi mới dần lắng xuống, quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lần này Châu Phó chỉ không đưa Lộ Thức Thanh tới thang máy dưới lầu đã xảy ra chuyện, nỗi hối hận và ảo não suýt nhấn chìm cả người anh.

Mắt Lộ Thức Thanh đã bị thương lại như sợ gây thêm phiền hà cho người khác, cậu bất an mang theo vẻ xin lỗi ngồi đó, ngoan ngoan lắm cơ.

Nhìn nửa gương mặt tái nhợt của Lộ Thức Thanh, Châu Phó hít sâu một hơi, bàn tay lạnh cóng của anh khẽ vuốt ve đầu cậu.

“Có đau không?”

Lộ Thức Thanh ngây ra, vô thức nín thở.

Hình như chưa từng có ai dịu dàng sờ đầu cậu như thế cả, bàn tay nắm vạt áo len của cậu ra sức kéo. Dù giờ không nhìn thấy ánh mắt cậu nhưng cũng biết vô thức được người yêu thương, ánh mắt sẽ là vừa mừng vừa sợ, luống cuống không để đâu cho hết.

“Không đau, chỉ có mí mắt hơi nóng thôi.”

Châu Phó rong ruổi giới giải trí đã nhiều năm, việc xấu việc gì cũng từng làm cả, xưa nay đều là quan hệ hợp tác với nghệ sĩ. Đây là đầu anh thấy đau lòng cho “đối tượng hợp tác” của mình.

Y tá nhanh chóng xử lý xong miệng vết thương do bị đập đầu gối cho Lộ Thức Thanh, bê khay ra ngoài.

Sắp đến 0 giờ, Châu Phó dỗ Lộ Thức Thanh nằm lại phòng bệnh ngủ một lát, mình thì dẫn theo luật sư còn đang nhập nhẹm cơn mơ đã bị gọi đi tăng ca tới đồn cảnh sát.

Người tập kích Lộ Thức Thanh nhanh chóng bị tóm.

Châu Phó còn tưởng là fan tư sinh của Lộ Thức Thanh, nhưng đến nơi mới ngạc nhiên nhận ra: Thế mà lại là fan tư sinh điên cuồng của Dung Tự.

Dung Tự ở giới giải trí bao năm, fan cuồng fan tư sinh có cả đống, cứ cách một khoảng thời gian tin tức lại ầm ĩ chuyện Dung Tự bị fan tư sinh bám đuôi làm phiền.

Châu Phó nghe cái lý luận khôi hài của người nọ thì tức run người.

Đến cả luật sư đương buồn ngủ cứ ngáp suốt cũng giận tới mức lấy lại tin thần.

Quả là vô pháp vô thiên.

Chuyện còn lại giao cả cho luật sư, Châu Phó sầm mặt quay về bệnh viện.

Làm xong việc thì trời đã sáng, Lộ Thức Thanh an tĩnh nằm trên giường bệnh, đang ngủ ngon lành. Lúc cậu ngủ trông ngoan lắm, đầu gối hơi cuộn lại, duy trì tư thế ngủ thiếu khuyết cảm giác an toàn, cả đêm cũng không đổi tư thế.

Không biết Tạ Hành Lan biết tin từ đâu, vội vàng gọi điện cho Châu Phó.

Ban công phòng VIP rộng rãi, Châu Phó sợ ồn ào làm Lộ Thức Thanh tỉnh giấc mới rón rén kéo cửa sổ ra ban công nghe điện thoại.

“Tạ tổng... ừm, người đã bắt được rồi, người trưởng thành, sẽ không hòa giải đâu. Cái này chính là cố ý gây thương tích... Thức Thanh không sao cả, ngoan ngoãn ngủ rồi. Ngài không cần quay về ngay đâu, tôi biết rồi.”

Lộ Thức Thanh dậy sớm, mơ màng có ý thức cũng không nhớ ra mình ở đâu, bàn tay sờ soạng trên chiếc bàn đầu giường theo ký ức cơ bắp, đang tìm điện thoại.

Châu Phó an ủi Tạ Hành Lan xong, rời ban công đi vào thì thấy Lộ Thức Thanh vươn cánh tay dài chọt lung tung vào chiếc điều khiển giường.

Bíp bíp hai tiếng, đầu giường bằng phẳng chợt bị nhấc lên lưng chừng. Lộ Thức Thanh còn đang buồn ngủ muốn chết bị đường “đẩy” lên ngồi dậy.