Không phải blogger đồn mối quan hệ giữa hai người chẳng ra làm sao à, bất kể là lúc đó "Lộ Thức Thanh Bệnh ngôi sao" hay là khoảng thời gian trước "Dung Tự Là anh tự đa tình", nhìn kiểu gì thì cũng không nên thân thiết như vậy nhỉ?
Hơn nữa còn là Dung Tự chủ động sáp vào nói chuyện, còn Lộ Thức Thanh vẫn cứ làm mặt lạnh, chằng buồn nhìn hắn.
Ừm... có vẻ mối quan hệ này hơi phức tạp.
Quan sát nữa.
Dung Tự bắt chéo chân, thái độ chuyện trò tự nhiên: "Cậu khỏi bệnh chưa? Sao thấy sắc mặt còn nhợt nhạt thế?"
Lộ Thức Thanh đang định tung ra đòn gật đầu sát thủ.
Thì chuyên viên hóa trang dặm bông dặm phấn lên một bên mặt của cậu, dịu dàng nói: "Lộ lão sư đừng cử động lung tung nha."
Đại chiêu bị phong ấn, Lộ Thức Thanh chỉ có thể khô khốc cất tiếng: "Khỏe bệnh rồi, mặt nhợt nhạt là do dặm phấn."
Cậu đáp lại rất nghiêm túc, không chỉ Dung Tự muốn cười, cả chuyên viên hóa trang cũng nhịn cười run cả tay.
Hiềm nỗi Dung Tự cứ thích bắt chuyện với cậu: "Tôi xem xem, có phải cậu cũng gầy đi không ít nhỉ?"
Khác hẳn trạng thái mấy tháng trước lúc trong đoàn "Cửu Trùng truyện", Lộ Thức Thanh vào phòng cởϊ áσ phao ra, để lộ thân hình gầy gò, cổ tay rũ bên tay vịn lộ khớp xương gồ ghề, hai ngón tay cũng có thể vòng hết.
Đặt cạnh cổ tay áo rộng, có chút sắc màu lành lạnh.
Lộ Thức Thanh lại muốn gật đầu, bông dặm của chuyên viên hóa trang ngăn lại động tác của cậu.
"Ừm, vâng."
Dung Tự chống cằm: "Tháng sau vào đoàn rồi, phải ăn nhiều chút khôi phục lại thể trọng."
Lộ Thức Thanh ngây người, tầm mắt nhìn vào mắt Dung Tự trong gương rồi lại nhanh chóng cụp xuống, mang tai khẽ ửng đỏ: "Như vậy thể trọng vừa hợp, tôi... anh..."
Giọng cậu mỗi lúc một nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Dung Tự nghe chẳng rõ.
Trái lại là chị gái chuyên viên hóa trang gần nhất nên nghe được, bàn tay chấm nốt ruồi dưới mi mắt dừng lại, ánh mắt quái lạ, chị ta hết nhìn Lộ Thức Thanh rồi lại nhìn sang Dung Tự.
Ánh mắt rất chi là sâu xa.
Lộ Thức Thanh hiếm khi nói một câu dài tới vậy, Dung Tự có hơi tò mò, rốt cuộc cậu đã trả lời cái gì.
Đang muốn truy hỏi thì Đậu Trạc ngáp ngắn ngáp dài đi vào: "Cái xe rác của ông có thể đổi sang màu gì bớt lẳиɠ ɭơ hơn không?"
Nghe con xe yêu dấu bị mắng, Dung Tự tạm quên việc truy hỏi Lộ Thức Thanh, hắn quay đầu lại liếc nhìn Đậu Trạc: "Ông tặng một chiếc đi, tôi sẽ đổi."
Lúc này Đậu Trạc mới thấy Lộ Thức Thanh trong góc bèn nhướng mày, cười như không cười: "Mặt ông mà đẹp được như Thức Thanh thì tôi tặng luôn 18 chiếc nhé."
Chuyên viên hóa trang vẽ xong lớp trang điểm dựa theo khí chất mà đạo diễn yêu cầu, giờ nhẹ nhàng đội tóc giả lên.
Lộ Thức Thanh sở hữu ngũ quan nổi bật, mang theo cảm giác lạnh lùng hung hãn. Chuyên viên hóa trang có kỹ thuật cao siêu, vẽ mày hơi thấp xuống làm cho cả khuôn mặt mềm mại hơn, nốt ruồi nơi đáy mắt càng là nét bút của thần.
Mới nãy Dung Tự bận trêu cậu, giờ hắn mới chú ý đến lớp hóa trang này thì khẽ ngẩn ngơ.
Sau khi đội tóc lên, chuyên viên hóa trang thành thạo tạo kiểu tóc cổ trang, phần trên buộc lại bằng ngọc quán, phần dưới buông xõa.
Bởi vì tiểu hầu gia Triệu Trầm Tầm sống ở kinh thành từ bé, ăn ngon mặc đẹp, lớn lên trong sự yêu chiều nên vật trang trí trên tóc còn gắn dây chuyền mặt hồng bảo thạch thật đẹp, thả trên mái tóc đen buông xõa, càng làm nổi bật vẻ tôn quý của nhân vật hơn.
Sau khi hóa trang xong, Lộ Thức Thanh đứng dậy đổi sang trang phục trong phim.
Lúc này Dung Tự mới thu hồi tầm mắt, bắt đầu hóa trang.
Đậu Trạc ngồi một bên, hắn thu hết biểu cảm của Dung Tự vào đáy mắt, mỉm cười giả lả: "Dung lão sư, ngài diễn cái ấy được không? Cái ấy ấy."
Dung Tự liếc Đậu Trạc, vừa nhìn đã biết tên này nín nhịn quá nên hỏng hóc tới nơi, song hắn vẫn phối hợp hỏi lại: "Cái nào?"
"Là cái ấy." Đậu Trạc nhại theo giọng của Dung Tự trong lần thử vai trước, "Bẩn thỉu, tôi đấy gọi là thưởng thức diễn xuất của cậu ấy."
Dung Tự: "......."
Là hắn lắm lời.
Lộ Thức Thanh thay sang trang phục trong phim ở phòng bên.
"Cửu Trùng truyện" là phim tiên hiệp, quần áo theo đuổi tiêu chí tiên khí, thướt tha, đẹp đẽ. Trang phục của kiếm linh kiểu dáng đơn giản, chỉ một bộ là được, nhưng phục sức của "Trường An Ý" được chú trọng hơn thấy rõ.
Đối với bộ quần áo tầng tầng lớp lớp, Lộ Thức Thanh hoàn toàn không biết phải ra tay từ đâu, vẫn là nhân viên công tác bên cạnh giúp cậu mặc vào hết lớp này tới lớp nọ.
Quần áo của Triệu Trầm Tầm là trang phục mùa đông, bên trong là áo gấm đen đỏ, bên ngoài khoác áo choàng viền lông, sang trọng vô cùng.
Sau khi Lộ Thức Thanh mặc xong, nhân viên công tác giúp cậu mặc vào sửng sốt, ánh mắt vẫn luôn lướt trên người cậu.