Đừng Học Thói Xấu

Chương 52 :

Lộ Thức Thanh uống rượu nên phản ứng có hơi chậm, lát sau cậu mới vừa mừng vừa lo mà gật đầu.

Dung Tự là người có EQ cao, trước đó dù ở trước mặt hắn, Lộ Thức Thanh có chìm dưới sông quê bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng chưa bao giờ chủ động tính nợ cũ. Chắc vì đóng phim đã nhiều, hắn biết đồng cảm với cảm nhận của người khác, biết nên nói cái gì người ta sẽ thấy thoải mái.

EQ: Trí tuệ/ chỉ số cảm xúc của một người

Thứ đấy giống như thiên phú, cái khí chất ung dung đó có muốn cũng chẳng học được.

Lộ Thức Thanh len lén nhìn Dung Tự lái xe, nhắm mắt ủ lời thật lâu, mượn lúc đầu óc choáng váng không tỉnh, cuối cùng cũng hiếm được một lần chủ động mở lời.

“Dung lão sư, tôi... lần trước tôi không có ý.”

Dung Tự thản nhiên: “Lần nào nhỉ?”

Hắn muốn xem xem Lộ Thức Thanh sẽ giải thích vụ không bấm theo dõi weibo kiểu nào đây.

Lộ Thức Thanh lại tìm từ nửa ngày, khô khốc đáp: “Lần tôi nói còn may anh đã đóng máy.”

Dung Tự: “?”

Chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Dung Tự nhìn cậu bằng vẻ mặt kì quái: “Còn nữa?”

Lộ Thức Thanh ngơ ngác: “Hở?”

Dung Tự suýt nữa đã bật cười.

Cái câu “may mà đã đóng máy” chẳng có gì to tát cả, dù sao thì Dung Tự biết Lộ Thức Thanh lo cái hot search “cọ tay”, nhưng còn cái kia lại ầm ĩ lên hot search #Dung Tự Là anh tự đa tình#, dù sao cũng phải ăn nói cho ra nhẽ.

Nửa tháng nay Lộ Thức Thanh không lên weibo, tuyệt nhiên không biết đã có chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn hắn.

Đèn xanh sáng, Dung Tự không nói nữa, nhấn ga phóng qua.

Suốt cả quãng đường sau đấy, Dung Tự không nói gì nữa.

Lộ Thức Thanh cứ cảm thấy có vẻ mình lại nói sai gì nữa rồi, càng không dám hé răng.

Cả một đường im lặng, rốt cuộc cũng đến dưới lầu tiểu khu của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh lắp bắp: “Cám, cám ơn Dung lão sư đưa tôi về, hôm...”

Cậu mấp máy môi cả buổi trời vẫn không nói ra được câu “hôm khác ăn bữa cơm với nhau” tự nhiên được như Dung Tự, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Dung Tự hơi nghiêng đầu nhìn cậu rồi đột nhiên giơ điện thoại ra: “Vậy Lộ lão sư không để bụng thêm wechat chứ?"

Lộ Thức Thanh ngây ra.

Nếu là mấy tiếng trước, chắc chắn cậu đã nhảy nhót hoan hô rồi, nhưng kể từ lúc Đậu Trạc like lá cờ tiếp ứng trong vòng bạn bè, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu mình có còn tấm hình nào chưa ém kỹ đuôi hay không?

Đột nhiên Dung Tự lại nói muốn thêm wechat, phản ứng đầu cậu là từ chối, chỉ hận không thể xóa tài khoản ngay tại chỗ.

“Lộ lão sư?”

Lộ Thức Thanh lắp ba lắp bắp: “Tài khoản... tài khoản của tôi..."

Cậu vừa nói vừa ấn khóa dây an toàn trong vô thức.

Đời nào Dung Tự chịu thả cho cậu chạy, hắn đè mạnh tay vào khóa dây an toàn không cho cậu tháo ra. Dung Tự hơi nghiêng người, ánh đèn mờ ảo bên ngoài kính hắt lên nửa gương mặt hắn, đôi mắt đa tình đặc biệt trông rất có cảm giác áp bức.

“Sao nào, Lộ lão sư... lẽ nào cậu cảm thấy không có tình cảm gì muốn giao lưu với tôi à?”

Trong không gian chật chội, câu nói ấy có vẻ mờ ám quá đỗi.

Ngón tay mảnh dẻ hơi lạnh của Lộ Thức Thanh và cả khóa dây an toàn đều được bàn tay của Dung Tự phủ lên khiến cậu run bần bật, chỉ thoáng nhìn vào mắt Dung Tự đã vội vàng dời tầm mắt đi.

“Thêm, thêm we lão sư của Dung chat.”

Dung Tự: “...”

Lộ Thức Thanh nói xong mới giật mình, mặt đỏ muốn chết, hận không thể tìm cái lỗ nẻ chui vào.

Dung Tự không nhịn được cười thành tiếng, thêm wechat xong mới thả tay ra.

Như được đại xá, Lộ Thức Thanh vội vã mở cửa xe ù té lăn xuống.

Chạy hết mấy bước cậu mới ý thức là làm vậy không đúng, chỉ đành ép mình vòng ngược trở lại, hơi cúi người nói nhỏ: “Đêm nay cám ơn Dung lão sư, tôi...”

Cậu có thể ra vốn đập tài nguyên hoặc làm tiếp ứng quy mô cho Dung Tự.

Dung Tự mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi.”

Lộ Thức Thanh đang nghĩ có nên nói vài câu nữa rồi mới chạy không, cạnh bên đã có một chiếc xe từ từ đỗ lại, Châu Phó nhanh chóng xuống khỏi xe.

“Thức Thanh?"

Lộ Thức Thanh ngạc nhiên: “Sao anh tới đây vậy?”

Dung Tự định lái xe đi, thấy vậy cũng bước xuống dựa cửa xe, cất tiếng chào biếng nhác: “Anh Châu.”

Châu Phó thấy quả đúng là Dung Tự đưa Lộ Thức Thanh về thì gật đầu cười: “Hôm nay cám ơn Dung lão sư lắm, Thức Thanh làm phiền cậu quá.”

Dung Tự: “Khách sáo rồi.”

Chào hỏi xong, Châu Phó mới huơ túi thuốc nhỏ trong tay, trả lời câu hỏi của Lộ Thức Thanh: “Thuốc của cậu trên xe anh nè... Tạ tổng nói cậu có có cái tật không thích uống thuốc, cố ý dặn anh canh chừng cậu uống thuốc đó. Anh nghi cậu bệnh nửa tháng không khỏi là tại cậu đấy.”

Trước mắt Dung Tự lại bị người ta trách mình như đứa trẻ, Lộ Thức Thanh lo lắng, hai mắt đỏ hoe nhưng lại không dám giải thích cho chính mình.