Lộ Thức Thanh: "..."
[Cyan: Anh không cần em nữa ưi?! Anh muốn vứt em lại còn mình chạy tiêu dao ươi?!]
[AAA Châu sư Phó: Hễ mà cậu nói chuyện ngoài đời thật có được 1% lá gan lúc tám trên mạng, anh đây có chết cũng nhắm mắt xuôi tay.]
Hôm nay là ngày nghỉ, đúng là khó đỗ xe, tài xế Châu cứ vậy lạnh lùng vô tình ngầu lòi lái xe mất hút.
Nước mắt Lộ Thức Thanh chỉ kém chút nữa đã tuôn ra.
May mà lần tụ họp ăn uống này cậu không phải nhân vật chính, đạo diễn Lý đang bận trò chuyện với người khác, tám phần sẽ không nhắc gì tới cậu nữa.
May mắn trong bất hạnh.
Lộ Thức Thanh thoáng yên lòng.
Nếu đã dấn thân vào hang sói, thế thì ít nhất phải thu hoạch được gì đó chứ.
Dung Tự ngồi bên cạnh, tiếng có tiếng không trao đổi với Đậu Trạc.
Có mấy lần Lộ Thức Thanh muốn nói chuyện lại không dám, chỉ đành giương mắt nhìn trộm mong đợi, còn cố ý mở giao diện wechat trên điện thoại lên, chỉnh độ sáng tối mức tối đa, len lén lắc trước mắt Dung Tự.
Mưu toan... thêm wechat.
Cho dù là wechat do phòng làm việc nắm cũng được.
Giao diện thường sáng 30 giây rồi nhanh chóng tối đen.
Lộ Thức Thanh lại vội mở khóa giao diện wechat ra rồi để điện thoại lên bàn, len lén đẩy về phía Dung Tự, căng thẳng tới mức vân vê cổ tay áo suốt, càng không dám nhìn Dung Tự.
Suýt nữa Dung Tự đã bị trang giao diện nọ chói mù mắt, hắn cụp mắt, chu đáo hỏi: “Lộ lão sư, hay chúng ta...”
Con tim Lộ Thức Thanh chợt nhảy vọt.
“... Đổi chỗ đi, tiện cho cậu với Đậu lão sư giao lưu cảm tình nhỉ?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lúc này, bàn cũng lục tục lên món.
Lộ Thức Thanh bị sặc mùi cay của thức ăn, nghiêng đầu hắt xì. Thấy cả bàn ăn toàn món Xuyên, động tác gắp thức ăn cũng sững lại, do dự cả buổi rồi gắp miếng bí đỏ lên ăn.
Món Xuyên: món ăn vùng Tứ Xuyên, đều là món cay.
Trên bàn chuyện ăn chuyện trò lắm đề tài, dường như đề tài nào Dung Tự cũng có thể nói cả, chuyện hắn nói chưa bao giờ làm người ta thấy khó chịu.
“Đóa hoa giao tế” của giới giải trí quả là danh bất hư truyền.
Lộ Thức Thanh ngưỡng mộ gần chết.
Sau khi phục vụ bê một món lên, Dung Tự chợ gọi người tới nói gì đấy.
Không bao lâu sau, mấy món ngọt miệng được bên lê, Dung Tự tiện tay cầm lấy, để tới phía trước mặt Lộ Thức Thanh.
Món ngọt miệng: ví dụ cà chua xào trứng, các món có vị chua ngọt...
Lộ Thức Thanh đang nhúng thịt vào nước ấm ngẩn ra.
Dù đã rửa sạch ớt bên ngoài món ăn bằng nước ấm, thế nhưng môi cậu vẫn đỏ bừng vì cay. Ánh mắt như phủ lớp hơi nước, Lộ Thức Thanh nhìn sang, con ngươi nhạt màu chăm chú nhìn hắn làm người ta không dưng có cảm giác thành tựu là được cần đến.
Dung Tự khựng lại, ma xui quỷ khiến, hắn nhớ đến câu “ca ca” lúc thử vai ban ngày.
“Không ăn cay được thì đừng cố.” Dung Tự nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, dáng vẻ tự nhiên múc cho cậu chén canh đầy, “Còn muốn ăn gì nữa không? Tôi gọi giúp cậu nhé?”
Lộ Thức Thanh đỏ hết cả mặt, vội lắc đầu: “Mấy món này, là đủ rồi.”
Dung Tự “ừm” một tiếng.
Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh thấy mừng vì mình đã tới “tụ hội”.
Cơ mà còn chưa kịp mừng xong, đạo diễn Lý đặt ly rượu xuống bàn, cười nói: “Thức Thanh nè, sớm đã nghe diễn xuất của cậu không tệ, hôm nay gặp mắt quả danh bất hư truyền, nào, uống một ly.”
Lộ Thức Thanh suýt nữa nghẹn canh bí đỏ.
Cậu chưa bao giờ tụ tập ăn uống với người khác, song chút chuyện đối nhân xử thế này vẫn biết, chỉ đành căng da đầu uống mấy ngụm.
Đạo diễn Lý đã ngà ngà say, thấy cậu không đẩy đi như mấy người khác thì lại kéo người sang uống cho đã ghiền.
Lộ Thức Thanh sợ mình nói sai sẽ rơi vào lúng túng, chỉ đành nghe lời nâng ly lên định uống.
Dung Tự cười ra tiếng, giơ tay lên tùy ý cướp ly rượu của Lộ Thức Thanh, liếc nhìn bên trong ly: “Sao rót có bấy nhiêu vậy? Đạo diễn Lý, cháu biết tửu lượng của chú nha, nhiêu đây còn không đủ nuôi cá... Đạo diễn Lý, hay cháu với chú uống vài ly nhé?”
Đạo diễn Lý quên luôn Lộ Thức Thanh, tức giận trợn mắt: “Bằng vào cái dạ dày nát của cậu à? Đừng có chết trên bàn cơm đấy, qua kia uống sữa bò Vượng Tử của cậu đi.”
Dung Tự cười mỉm để ly rượu sang bên, uống thức uống của mình.
Lúc này Lộ Thức Thanh mới vỡ lẽ sao Dung Tự lại không chạm vào rượu, hóa ra là dạ dày không khỏe.
Được giải vây thêm lần nữa, ánh mắt Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự như mang theo ánh sáng thần thánh.
Xã giao trên bàn ăn vẫn còn đang tiếp tục, song lúc này Đậu Trạc lại vọc di động. Y vốn định nhìn vòng bạn bè của Lộ Thức Thanh rồi lại kinh ngạc nhận ra Tạ Hành Lan thả like từng post.
Cho dù Lộ Thức Thanh đăng tấm ảnh lá rụng, không viết chữ nào cả thì Tạ Hành Lan vẫn không bỏ qua.