Anh cứ nói trước đi rồi tôi mới tính chuyện thắt dây an toàn hay không.
Rõ ràng Triệu Trầm Tầm mà cậu diễn ra khác với Triệu Trầm Tầm trong tưởng tượng của đạo diễn Lý, thế nhưng lại có thể cho người ta cái cảm giác đấy chính là tên điên vờ vịt mình ngoan ngoãn xé sách bước ra.
Chỉ là người thờ ơ quan sát một bên còn cảm nhận được huống hồ là Dung Tự mặt đối mặt với cậu kia chứ.
Dung Tự hẫng nửa nhịp mới nói ra câu thoại trong kịch bản: “Đệ đừng..."
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Lộ Thức Thanh đột ngột nghiêng đầu, nặng nề ho một tiếng cắt ngang cảm xúc của Dung Tự.
Dung Tự: “...”
Từ lúc bắt đầu thử vai, Lộ Thức Thanh vẫn luôn nhịn lại cơn ho, cuối cùng cổ họng ngứa đến không chịu nổi, cậu nghiêng đầu che miệng, sợ lây cho Dung Tự, suýt nữa ho văng cả phổi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Dung Tự, Lộ Thức Thanh sốt ruột tới nỗi vành mắt đỏ ửng, nhưng càng sốt ruột lại càng ho, chỉ có thể cố gắng xin lỗi hắn.
“Xin, xin lỗi... khụ! Dung...”
Không cách nào tiếp diễn thử tiếp cho được.
Dung Tự thở hắt ra, hắn đứng dậy đi sang bên xin chai nước khoáng, vặn nắp ra đưa cho Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh run ray nhận lấy, cả buổi sau mới dằn cơn ngứa trong cổ họng lại được.
Làm gì có ai diễn thử mới nói có một câu đã gãy gánh thế này, chắc chắn không lấy được vai này rồi.
Dù sợ ở cạnh Dung Tự vì đã đội quá nhiều quần, nhưng thích thần tượng lại khiến cậu không cảm thấy mình muốn tiếp cận thì thật sự rất mâu thuẫn.
Giờ không còn vai trong “Trường An Ý” nữa, cậu buồn lắm chứ.
“Tốt tốt tốt.” Gương mặt bài Poker của đạo diễn Lý rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, “Cứ vậy đi.”
Gương mặt Poker: Cầm bài đẹp nhưng không lộ ra cảm xúc gì để người khác đoán không ra bài mình
Lộ Thức Thanh đã chuẩn bị khom mình lùi sân, nghe thấy câu đó thì ngờ vực ngẩng đầu lên.
Cậu ho tới nổi trong đôi mắt toàn là ánh nước, khuôn mặt xa cách lạnh lùng nọ lúc ngơ ngác lại có cảm giác ngoan ngoãn hiếm có, giống như chú mèo con đáng thương ướt mưa vậy.
Đạo diễn casting do dự: “Mới nãy diễn viên vai Khương Khổng Niệm ngài cũng một câu chọn luôn, giờ Triệu Trầm Tầm..."
Đạo diễn Lý có ánh mắt cay độc, đa số thì nhìn trúng ai rồi là những người thử vai sau biểu hiện có tốt hơn đi nữa cũng chẳng lọt vào mắt ông ta được.
Không nói nhiều, chấm vai tại chỗ.
Từ lúc diễn thử tới giờ, Dung Tự vẫn luôn im lìm.
Hình như cổ hắn không được thoải mái lắm, vẫn cứ nới lỏng cúc áo sơ mi suốt.
Lộ Thức Thanh mơ màng được tiễn ra ngoài.
Châu Phó đợi hồi lâu, thấy người thì vội chạy tới đón: “Sao rồi? Đạo diễn Lý nói sao? Vai diễn Khương Khổng Niệm có thể lấy được không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
Châu Phó ngạc nhiên: “Sao vậy được?”
Diễn xuất của Lộ Thức Thanh tốt có thể thấy rõ như ban ngày, mấy ngày trước đạo diễn Triệu còn hứng chí bừng bừng tìm cậu hợp tác phim sau.
Vai diễn Khương Khổng Niệm và kiếm linh không khác nhau mấy, không cần quá nhiều cảm xúc và biểu cảm, Lộ Thức Thanh phải bắt được mới đúng chứ.
Chả có nhẽ đạo diễn lại giở trò bắt chẹt?
Ánh mắt Châu Phó tối sầm, chuẩn bị gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ.
“Ông ấy nói em diễn Triệu Trầm Tầm.” Lộ Thức Thanh nói tiếp.
Châu Phó cười lạnh: “Triệu Trầm Tầm là tên oắt... gì chứ?"
Triệu Trầm Tầm?
Là linh vật cát tường cười vui vẻ đáng yêu lúc đầu, về sau trở thành boss lớn u ám có thuộc tính chiếm hữu sao?!
Châu Phó hít một hơi.
Vai diễn này có tính khiêu chiến hơn Khương Khổng Niệm nhiều! Một khi diễn tốt thì 100% bạo thoát vòng.
Châu Phó vui không chịu được, nghệ sĩ anh dẫn dắt mấy năm nay nhiều đến vậy, Lộ Thức Thanh là người có tiền đồ nhất.
“Đi, chúng ta đến bệnh viện xong rồi anh dắt cậu đi ăn một bữa ra trò!”
Lộ Thức Thanh bệnh đã nửa tháng, kiêng khem tới nỗi sắp gặm Châu Phó tới nơi, nghe nói ăn bữa ra trò thì hai mắt sáng rỡ: “Ăn lẩu nha?”
“Được.” Châu Phó có loại cảm giác nuôi dạy con trẻ rất có thành tựu, “Ăn lẩu cháo.”
Thử vai kết thúc thì đã là buổi chiều, Châu Phó vừa định dẫn Lộ Thức Thanh đi thì phía sau đã vang tới một giọng nói quen tai.
“Lộ lão sư.”
Lộ Thức Thanh đeo khẩu trang, không nhìn được vẻ mặt thế nào, nhưng cứ có cảm giác tai cậu sắp dựng đứng lên.
Dung Tự sải bước qua chỗ hai người, thái độ thân quen, cười mỉm nói: “Lộ lão sư tối nay có bận gì không? Sau này sẽ ở cùng một đoàn phim, nếu có thời gian thì tối nay tụ hội với nhau ăn bữa cơm nhé?”
Cái miệng lắp bên ngoài hiệu Châu Phó không từ chối ngay mà nhìn sang Lộ Thức Thanh.
Chỉ cần cậu không tình nguyện thì mình sẽ hòa giải.
Lộ Thức Thanh định từ chối theo bản năng, hiềm nỗi Dung Tự mời mình cũng đã nhiều lần, quá tam ba bận thôi.
Lần này mà còn từ chối, có khi Dung Tự không còn kiên nhẫn nữa.
Lộ Thức Thanh làm xong công tác gầy dựng tâm lý, đanh mặt lạnh lùng gật đầu: “Được, có thời gian.”