Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 28: Muội không thích ta sẽ không làm

Bầu không khí đang gượng gạo thì Tống Dật lên tiếng nhằm giảm bớt căng thẳng: “Hoàng đế ca ca, đệ đã chuẩn bị một món quà mừng sinh nhật cho huynh, ắt hẳn huynh sẽ thích.”

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tống Viễn, thấy hắn gật đầu mới vỗ tay ám hiệu cho thái giám mang quà mừng lên. Đó là một viên dạ minh châu to bằng quả trứng ngỗng, bên trên chạm khắc những đường nét uốn lượn, viên dạ minh châu được đặt trong một cái hộp gỗ được làm thủ công cực kỳ tỷ mỷ đủ để biết là bảo vật vô giá.

“Đây là viên dạ minh châu đệ sai người tìm về, trong bóng tối có thể phát sáng như ban ngày, thậm chí còn có công dụng tản nhiệt. Rất hợp với người hay thức khuya như huynh.”

Vừa nói hắn vừa sai người đóng hết cửa trong đại điện lại, sau đó còn sai thái giám thổi tắt nến. Trong bóng tối, viên dạ minh châu phát ra ánh sáng trắng toả sáng cả điện, một lúc lâu sau cả điện như được ngồi trước lò sưởi, vô cùng ấm áp. Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, việc có một viên dạ minh châu có thể sưởi ấm quả là điều tuyệt vời. Tống Dật đắc ý thầm nghĩ tên hoàng đế này ngày ngày phê duyệt tấu chương đến tận khuya chắc chắn sẽ rất mỏi mắt, lúc hắn đang nằm ngủ quên trời quên đất thì ca ca hắn đã lại dậy sớm tiếp tục phê duyệt tấu chương, cũng khá mệt nhọc.

Tống Viễn cũng hài lòng mỉm cười ban thưởng cho món quà của Tống Dật, ngày thường thấy hắn tưng tửng không ngờ tên nhóc này cũng khá biết quan tâm người khác.

Sau đó các quan viên cũng như lần lượt dâng lễ vật, có người tặng một cái áo lông thú, có người tặng một con hổ trắng nhỏ, cũng có người tặng một đôi nhân sâm… đều là những lễ vật quý hiếm.

Mà Doãn Y Thần ngồi trên đùi hắn nhìn từng món lễ vật lần lượt được dâng lên, đáy lòng không khỏi bất an, quà hắn nhận toàn đồ quý hiếm, không biết có đếm xỉa đến món quà tầm thường của nàng không?

Thấy nàng mãi vẫn chưa có ý định dâng lễ vật, Hoàng Thanh Vân ác ý đâm chọc: “Bảo Châu quận chúa, ngày thường hoàng thượng hết mực sủng ái ngài, chẳng lẽ ngài chỉ muốn hưởng mà không muốn cho đi sao?”

Nàng nghiến răng nhìn khuôn mặt đáng ghét của bà ta, thật không ngờ bà ta vẫn muốn nhắm vào nàng!

Tống Viễn định ra mặt thay nàng nhưng bị nàng dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn không cần lo, nàng có thể giải quyết được. Nàng bình tĩnh nhìn bà ta: “Sao có thể như vậy, tuy ta còn nhỏ nhưng vẫn hiểu câu có ơn tất báo. Không giống như loại rắn rết thèm muốn thứ không thuộc về mình.”

Câu nói này thành công chọc điên Hoàng Thanh Vân, mỗi một người trong đây đều biết Hoàng Thanh Vân tơ tưởng phu quân tỷ tỷ kết nghĩa của mình, dù đã thành công trở thành phu nhân Doãn thừa tướng nhưng ông vẫn một lòng hướng về người phu nhân đã khuất núi. Bà ta tức tối trừng mắt nhìn Doãn Y Thần, không ngờ một con nhóc miệng còn hôi sữa mồm mép lại sắc bén như vậy.

“Ngươi…” Bà ta còn định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Doãn thừa tướng cắt ngang, ông không muốn bị bà ta làm mất mặt thêm nữa nên xin đi về trước.

Doãn Y Thần nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của bà ta mà hài lòng hả dạ, nàng quay lại nói với Tống Viễn: “Tiểu ca ca, muội đã chuẩn bị quà cho huynh rồi, nhưng… món quà này không được quý giá bằng quà của những người khác nên muội muốn tặng riêng cho huynh, mong huynh không chê.”

Tống Viễn bón cho nàng miếng bánh ngọt, cưng chiều nói: “Chỉ cần là quà của muội ta đều vô cùng yêu thích.”

Đêm đến, khách khứa đã đi về hết, chỉ còn lại thái giám và cung nữ đang dọn dẹp, Doãn Y Thần nắm tay Tống Viễn trở về dưỡng tâm điện. Hôm nay hắn đã uống khá nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu.

Nàng mỉm cười ôm một cái hộp gỗ đến đặt vào tay hắn: “Tiểu ca ca, sinh nhật vui vẻ.”

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài mở nắp hộp. Là một tượng gỗ khắc hình hắn, tuy đường nét vẫn còn vụng về nhưng ngũ quan được khắc họa hết sức tỷ mỷ đủ để thấy người làm ra nó đã vô cùng dày công chuẩn bị.

Nàng nhỏ giọng nói: “Muội không có nhiều tiền, không thể tìm được kỳ trân dị bảo như những người khác nên muội đã nhờ Thu Nguyệt đi tìm mua một khúc gỗ sau đó khắc thành hình huynh.”

Tống Viễn im lặng mân mê tượng gỗ, thấy hắn không nói gì, nàng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, hắn… không thích sao?

“Trông rất giống ta.” Hắn mỉm cười xoa đầu nàng, sau đó kêu thái giám mang viên dạ minh châu có thể tỏa nhiệt tới.

“Viên dạ minh châu này có thể giúp muội sưởi ấm, có nó muội sẽ không sợ lạnh nữa.” Như sợ nàng từ chối, hắn lập tức nói: “Không được từ chối, hôm nay là sinh nhật ta, muội phải nghe lời ta.”

Doãn Y Thần bất lực nhận lấy món quà quý giá này, không biết nàng phải báo đáp hắn như nào đây?

Nàng cuộn tròn chui vào lòng hắn như một chú sóc nhỏ, nghịch ngợm nói: “Được được, muội nghe huynh. Nhưng huynh phải hứa với muội không được tùy tiện gϊếŧ người vô tội.”

Hắn thoáng chút lưỡng lự nhưng rất nhanh lại gật đầu đồng ý: “Muội không thích ta sẽ không làm.”