Trong tiết học, Doãn Y Thần thấy Tống Dật hết ngáp ngắn lại ngáp dài, đời hắn ghét nhất là phải đi học! Hắn ta huých nhẹ khuỷu tay Doãn Y Thần: “Cục bột nhỏ, muội canh phu tử giúp ta nha, ta trộm ngủ một lát.” Nói xong chưa để nàng kịp đáp hắn đã nằm gục xuống bàn bắt đầu ngủ say như chết.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu hắn vừa ngủ vừa ngáy, lại còn ngáy rất to nữa! Nàng hốt hoảng dùng tay che miệng hắn lại nhưng đều vô ích, tiếng ngáy thu hút sự chú ý của phu tử.
Phu tử nghe thấy tiếng ngáy liền bước xuống bục giảng, ông ho nhẹ một tiếng: “Vinh thân vương, nghe lão thần giảng bài dễ ngủ lắm sao?”
Mà vị Vinh thân vương này vẫn đang ngáy o o không biết tai họa sắp giáng xuống đầu. Doãn Y Thần cắn môi hạ quyết tâm nhéo một cái thật mạnh vào tay Tống Dật. Quả nhiên Tống Dật bị giật mình hét lớn: “A đau quá! Là kẻ nào dám nhéo ông đây!”
Sau khi hét xong, hắn mới nhận ra bản thân đang ở học đường, còn phu tử đang cau mày nhìn hắn. Tống Dật rất sợ vị phu tử này, hắn lắp bắp nói: “Phu… tử.”
Cũng như Tống Dật ghét đi học, phu tử cũng rất ghét học sinh ngủ gật trong giờ, dù hoàng thân quốc thích có quyền lực che trời cũng đều bị ông trừng trị nghiêm khắc. Mà khi còn nhỏ, Tống Dật đã bị ông đánh rất nhiều lần vì cái tội không học thuộc bài nên hắn rất bài xích việc gặp lại ông ở học đường. Vốn tưởng đến khi lớn sẽ thoát khỏi cơn ác mộng tuổi thơ nhưng không ngờ vì một phút lầm lỡ mà…
“Hừm, ngài cũng biết gọi ta hai tiếng "phu tử” sao? Mau nhắc lại câu thơ lúc nãy cho ta.”
Đương nhiên Tống Dật không biết phu tử vừa giảng đến phần nào, hắn gãi gãi đầu, ánh mắt đáng thương liếc nhìn Doãn Y Thần. Nàng thấy hắn quá đáng thương thì nhỏ giọng nhắc:
“Trong em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non…”
(Lời tác giả: do mình lười search mấy câu thơ của Lý Bạch nên dùng tạm bài “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương nhé🥲)
Nàng đã tốt bụng nhắc hắn rồi mà hắn còn không biết điều “hả” một tiếng rõ to khiến phu tử ghim cả nàng. Ông hắng giọng:
“Tống Dật không chú ý trong giờ học, Doãn Y Thần lén nhắc bài cộng với bao che bạn học, cả hai người các ngươi mau xuống cuối lớp đứng đến hết tiết cho ta!”
Cả lớp thấy hai người họ bị phạt đều im lặng không cười nhạo một tiếng, haiz, cảnh này đã quá quen mắt rồi.
Hai con giời lần đầu đi học đã bị phạt đứng, ủ rũ đi đến đứng cuối lớp.
Nhưng Tống Dật nào có chịu đứng yên được, hắn hết nhìn trần nhà lại giơ chân ngửi xem có thơm không. Hắn khó chịu lầm bầm:
“Tên cẩu hoàng đế này thật đáng ghét hại ta bị phạt đứng, lần này ta dỗi rồi không thèm tặng quà sinh nhật cho hắn đâu, hừ.”
Doãn Y Thần nắm bắt trọng tâm câu nói rất nhanh, nàng hỏi khẽ: “Sắp tới sinh nhật tiểu ca ca rồi sao?”
Tống Dật vẫn cay cú vì bị phạt đứng, hắn hằn học nói: “Đúng vậy, uống công ta lặn lội tìm lễ vật cho hắn!”
Nàng bất ngờ hỏi một câu không liên quan: “Vậy có phải quan viên trong triều cũng sẽ tham dự không?”
Hắn hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của nàng nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên rồi, trước đây cẩu hoàng đế nói không muốn náo nhiệt nhưng ta nghĩ mỗi năm chỉ có một sinh nhật thôi nên nhất định phải tổ chức đó.”
Cả người Doãn Y Thần lập tức căng thẳng, đồng tử co rút lại, vậy chẳng phải người cha thừa tướng của nàng cũng sẽ đến sao? Hôm đó nàng sẽ được gặp lại cha nàng.
Đang suy tư thì nàng nghe thấy tiếng phu tử nhắc Tống Dật im lặng, nàng mới hoàn hồn không biết nên tặng gì cho bạo quân.
Hắn là hoàng đế, kỳ trân dị bảo nào cũng từng thấy, còn nàng chỉ là một đứa nhóc vừa lên bốn, có thể tặng được thứ gì quý giá cho hắn đây?
…
Rất nhanh đã đến sinh nhật hắn, cung nữ thái giám ra vào tấp nập trang trí, quét tước khắp trong ngoài cung.
Những người tham dự yến tiệc đều ăn mặc vô cùng sang trọng, không biết do vô tình hay cố ý mà một số quan lại trong triều đều sẽ dẫn theo nữ nhi đến tham dự. Cha nàng cũng đưa theo Hoàng Thanh Vân tới dự tiệc, nhưng ai tinh ý cũng có thể nhìn ra sự thờ ơ lạnh nhạt trong mắt cha nàng.
Hôm nay nàng mặc bộ váy tay bồng màu hồng, mái tóc đen dài được tết thành bím nhỏ, rồi búi lại, kiểu tóc nửa búi nửa thả càng làm tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nước da trắng mịn của nàng. Nhìn từ xa nàng trông như búp bê xinh xắn sống động, ai nhìn cũng phải cảm thán không ngờ trên đời còn có người đẹp đến thế!
Nàng ngồi trước gương trang điểm nhìn xuống đôi tay mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng, từng ngón tay nho nhỏ như búp măng non. Nghĩ đến kiếp trước đôi tay này vì phải làm nhiều việc nặng nhọc mà chằng chịt vết chai sạn, lại còn đen đúa, nỗi hận trong mắt nàng bất giác dâng trào.
Khi đến Ngự hoa viên, nàng thấy cha nàng đang suy tư ngắm nhìn đoá hồng trắng đang nở rộ, đây là loài hoa trước khi mẫu thân nàng qua đời rất thích. Khoé mắt nàng cay cay bước nhanh tới hành lễ:
“Tham kiến thừa tướng đại nhân. Ngài cũng thích ngắm hoa hồng trắng sao?”
Nghe thấy giọng nàng, Doãn thừa tướng mới sững người quay lại. Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt ông lập tức hơi đỏ lên, nhưng dù sao ông cũng là thừa tướng một nước, rất nhanh đã thu lại toàn bộ cảm xúc hoài nghi, tiếc thương trong mắt: “Vị này hẳn là Bảo Châu quận chúa đúng không? Vừa rồi người nói “cũng”, phải chăng người cũng thích hoa hồng trắng?”
Nàng chớp chớp đôi mắt long lanh nói: “Đúng vậy, ta rất thích ngắm hoa hồng trắng, mỗi khi ta thấy hoa nở tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Ông nghe vậy thì lẩm bẩm nói: “Phu nhân ta cũng rất thích…”
Không hiểu sao vừa nhìn thấy vị Bảo Châu quận chúa này, ông đã cảm thấy vô cùng quen được thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi vậy…